Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326450

Bình chọn: 9.5.00/10/645 lượt.

xong vào trong phòng Úc Hàn Yên.

Anh đặt cháo lên trên chiếc bàn nhỏ, sau đó đặt chiếc bàn nhỏ lên trên đùi Úc Hàn Yên.

"Tiểu Yên, dậy ăn cháo đi." Lăng Diệp vừa dùng cái muỗng gảy cháo để cho cháo nguội đi, vừa dùng giọng trầm thấp gọi Úc Hàn Yên.

Úc Hàn Yên nhíu mày một cái, từ từ mở hai mắt ra. Cô mất mấy giây để

tỉnh táo lại, nhìn làn khói trắng bay lượn lờ trên bát cháo, hưng phấn

hỏi:

"Thật sự là anh làm sao?"

Lăng Diệp gật đầu một cái, lên tiếng:

"Ừ, mau ăn thôi."

Anh đưa nửa muỗng cháo đến bên môi thổi thổi, sau khi xác định sẽ không

bị bỏng miệng mới đưa muỗng cháo đến bên miệng Úc Hàn Yên.

Úc Hàn Yên hết sức phối hợp há miệng ra, nuốt cháo vào trong.

Lăng Diệp nghiêm túc quan sát sắc mặt của cô, hỏi:

"Dạ dày có làm phản hay không?"

Úc Hàn Yên nhìn anh bày ra nụ cười thật tươi, nói:

"Không buồn nôn chút nào, đồ ăn Diệp làm ngon nhất!"

Lăng Diệp thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

"Vậy ăn nhiều một chút."

Thật rất kỳ quái, Úc Hàn Yên ăn cháo Lăng Diệp nấu xong, vẫn không hề có dấu hiệu nôn mửa.

Trước khi đi ngủ, Lăng Diệp hỏi:

"Tiểu Yên, có phải chỉ cần ăn thứ anh nấu, em sẽ không muốn ói?"

Úc Hàn Yên "Ừ" một tiếng, cười nói:

"Vừa nghĩ đến tự tay anh làm cho em, khẩu vị của em liền thật tốt."

Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, dùng giọng khêu gợi nói:

"Vậy sau này muốn ăn gì cứ nói, anh sẽ làm cho em ăn."

Vẻ mặt Úc Hàn Yên hạnh phúc, lên tiếng:

“Được!" Sáng ngày hôm sau, Lăng Diệp tỉnh giấc, cũng không ngủ thêm cùng Úc Hàn

Yên hay ngồi ở mép giường nhìn cô nữa. Anh rón rén đi vào phòng bếp, nấu cháo cho Úc Hàn Yên.

Lúc Úc Hàn Yên tỉnh lại thì Lăng Diệp đã nấu xong cháo.

Úc Hàn Yên nhìn bát cháo nghi ngút khói trước mặt, lông mày nhíu nhíu lại. Cô nghiêng đầu nhìn Lăng Diệp, hỏi:

"Sao anh không ngủ nhiều hơn một chút?"

Lăng Diệp đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt có chút nghiêm túc của cô, cười đáp:

"Anh đã ngủ đủ bảy tiếng rồi."

Sắc mặt Úc Hàn Yên hơi đỏ lên, thì ra mình đã ngủ quá tham…. Cô vừa ăn cháo Lăng Diệp đút cho, vừa nói:

"Anh đã nhắc Tề Ngôn đừng mang cháo đến đây nữa chưa?"

"Không. Anh vẫn chưa ăn sáng." Lăng Diệp thổi nhè nhẹ muỗng cháo, thản nhiên nói.

Úc Hàn Yên trừng mắt nhìn anh, tò mò hỏi:

"Sao anh không ăn cháo? Ăn thật ngon a."

Lăng Diệp tiến đến gần cô, liếm liếm bờ môi ẩm ướt của cô, dùng giọng trầm thấp nói:

"Anh không nấu cho anh."

Úc Hàn Yên há miệng nuốt xong muỗng cháo, hỏi:

"Vậy sao anh không nấu cho anh?"

"Quên mất." Đôi môi mỏng của Lăng Diệp khẽ mở, lơ đễnh đáp.

". . . . . ." Úc Hàn Yên không biết nên nói gì nữa. Trong mắt người này chỉ có cô, ngay cả bản thân mình cũng bị xếp ở sau rồi.

Lăng Diệp nghe thấy tiếng chuông cửa, đặt muỗng vào trong tô cháo, dịu dàng nhìn vào mắt Úc Hàn Yên, nói:

"Anh đi mở cửa."

"Vâng." Úc Hàn Yên gật đầu nhu thuận, sau khi Lăng Diệp xoay người đi, cô cầm muỗng cháo lên ăn.

Lăng Diệp mở cửa ra, nói với Tề Ngôn đang xách theo bữa sáng:

"Để đồ ở trong phòng khách đi, cô ấy nhìn hoặc ngửi thấy sẽ buồn nôn."

Dany khẽ cau mày, lo lắng nói:

"Tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ biến thành người giấy mất."

Tề Ngôn cũng cau mày, vừa xách bữa sáng đi về phía cái bàn trước ghế sofa, vừa nói:

"Cậu không thể thuyết phục được chị dâu?"

Lăng Diệp cười khổ, nói chễ giễu:

"Tôi lại bị cô ấy thuyết phục."

"Oh? Cháo ở đâu vậy?" Giọng nói kinh ngạc của Dany từ trong phòng truyền ra.

Tề Ngôn cúi người lấy bữa sáng từ trong túi ra, đi theo Lăng Diệp vào bên trong phòng.

Úc Hàn Yên mỉm cười hạnh phúc, nói:

"Diệp tự làm."

Lăng Diệp nghe thấy giọng nói tràn đầy hạnh phúc của cô, bất giác khóe

miệng cong lên. Anh đi tới ngồi xuống bên giường, cầm lấy chiếc muỗng từ trên tay Úc Hàn Yên, tiếp tục đút cháo cho cô.

Cặp mắt Dany trừng to như chiếc chuông đồng, miệng cũng bởi vì kinh ngạc mà hơi há ra.

Tề Ngôn nhíu mày, nhìn Lăng Diệp khác xa hoàn toàn với Liệt Diễm mà

người ta mới nghe thấy đã phải sợ mất mật. Anh chậm rãi hỏi:

"Diệp, sao tôi không biết cậu còn nấu được cháo?"

Chính xác mà nói, anh chưa bao giờ nghe thấy hay nhìn thấy đối phương vào bếp.

Đôi mắt to của Úc Hàn Yên cũng hơi trợn trừng. Cô dùng giọng không thể tin nổi hỏi:

"Thế nên tối hôm qua là lần đầu tiên anh nấu cháo?"

Lần đầu tiên mà lại ngon như vậy?!

Lăng Diệp lơ đễnh đáp:

"Tối hôm qua là lần đầu tiên anh xuống bếp."

"Em nghĩ rằng anh chỉ chưa nấu cho em ăn thôi, không ngờ. . . . . ." Úc Hàn Yên nuốt miếng cháo xuống, lẩm bẩm.

Đôi mắt hạnh đào của Dany nhìn Úc Hàn Yên trước mặt vô cùng ngưỡng mộ, nói:

"Hàn Yên, cô thật lợi hại, lại huấn luyện được người như tổng giám đốc

Lăng thành một người chồng mẫu mực như vậy! Cô dạy tôi đi!"

Úc Hàn Yên liếc cô một cái, nói:

"Chờ cô tìm được một nửa kia hãy nói."

Dany lộ ra vẻ mặt ai oán, tội nghiệp nói:

"Hàn Yên, không được chọc vào nỗi đau của người ta nha."

"Vậy thì phải cảnh giác cao độ tìm nhanh lên đi." Úc Hàn Yên tức giận nói.

Dany thở dài một cái, nói xa xôi:

"Có thể là tôi đã thật sự già rồi, cũng không có người theo đuổi nữa.

Trước kia trong mắt, trong lòng tôi chỉ có


Polly po-cket