
động tác trong tay mình, dùng giọng có chút khàn khàn nói: "Không sao, em cứ nấu cơm đi, cái khác để anh."
Tiếng nói vừa dứt, anh liền vén váy cô lên, lộ ra đôi chân thon dài hoàn mỹ.
"Diệp. . . . . ." Úc Hàn Yên nóng nảy, đôi mắt to đen trắng rõ ràng đã bị phủ một tầng hơi nước. Cô đáng thương nhìn thẳng vào mắt anh, xin tha.
Lăng Diệp thấy vậy, dục vọng muốn hung hăng yêu cô càng mãnh liệt hơn. Anh dùng tay trái cởi quần mình ra, tay phải đang vòng trên eo cô càng dùng sức để ép sát cô vào mình hơn, đồng thời nói: "Anh muốn xâm nhập theo sát cục cưng để giao lưu, khen ngợi nó vì đã phát triển mạnh khỏe như vậy."
Úc Hàn Yên vặn vẹo người, muốn thoát khỏi cảm giác khó chịu này.
Lăng Diệp thở hổn hển, những giọt mồ hôi li ti đã giăng đầy trên cái trán sáng bóng của anh, cảm thán: "Em đúng là một tiểu yêu tinh làm cho người ta muốn ngưng nhưng không được………."
Từ trên cái cổ cao tuyệt đẹp của cô, anh trút xuống từng đợt mưa hôn như vũ bão.
Cũng may tay anh đã đỡ lấy cơ thể cô, không đến nỗi để cho cô bị xụi lơ trên mặt đất. Úc Hàn Yên cố gắng đem lực chú ý tập trung trên chiếc nồi đang đun, nhưng phản ứng của cơ thể thì không thể lừa gạt được người.
. . . . . .
Không biết đã qua bao lâu, sau khi Úc Hàn Yên nấu xong cơm, Lăng Diệp ôm cô đi tới chỗ ghế sofa trong phòng khách, để cô quỳ sấp ở trên ghế, còn mình giống như con ngựa hoang bị mất dây cương, phi nhanh không chút kiêng dè.
Toàn bộ những lời Úc Hàn Yên muốn mắng chửi đều tan biến thành tiếng rên rỉ.
Cuối cùng, sau khi Lăng Diệp đã cảm thấy thỏa mãn mới rút ra khỏi cơ thể cô, thì Úc Hàn Yên đã sức cùng lực kiệt.
Lăng Diệp rút mấy tờ giấy ăn từ trong hộp giấy, cẩn thận lau chùi bên đùi cho cô, đồng thời nói: "Ăn trưa xong, anh tắm cho em."
"Em thà rằng anh làm như thường lệ, vào lúc ngủ trưa." Úc Hàn Yên dùng giọng có chút khàn khàn nói.
Lăng Diệp vừa dùng khăn giấy lau chùi chỗ kia của mình, vừa nói: "Tiểu Yên, không phải em thích vào bếp sao?"
"Hả? Chuyện này với chuyện anh làm với em ở trong bếp có liên quan gì không?" Úc Hàn Yên chớp chớp mắt, tò mò hỏi.
Lăng Diệp ngoắc ngoắc khóe môi, ném giấy ăn vào thùng rác, nói: "Như vậy mỗi lần em vào bếp đều có thể nhớ đến anh."
"Anh có thể ít nhàm chán hơn một chút được không?" Úc Hàn Yên trừng mắt, tức giận nói.
Lăng Diệp tiếp tục: "Hơn nữa, như vậy sẽ rất tiết kiệm thời gian, em không cảm thấy thế sao?"
"Không làm còn tiết kiệm thời gian hơn." Úc Hàn Yên nói nhỏ.
"Cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa tìm ra được cách nào để biểu đạt tình cảm của anh đối với em tốt hơn." Lăng Diệp ôm thẳng mặt Úc Hàn Yên, để cho hai chân cô giắt trên eo mình.
Úc Hàn Yên sợ bị ngã, vội vàng dùng hai tay vòng chắc cổ anh, tức giận nói: "Anh làm gì mà không mặc quần?"
"Không phải em cũng đang không mặt quần lót sao?" Lăng Diệp nhíu mày, vừa đi về phía phòng bếp, vừa hỏi ngược lại.
"Là anh không để cho em mặc." Úc Hàn Yên hận đến nghiến răng nghiến lợi, quát lên.
Lăng Diệp giải thích: "Quần của chúng ta cởi ra để trên đất đã bị bẩn, cho nên anh không cho em mặc, cũng không mặc cho mình."
"Vậy tại sao anh phải ôm em như vậy?!" Đôi mắt to của Úc Hàn Yên trợn lên, hỏi.
"Anh không mặc quần, không thể làm gì khác hơn là để cho váy của em che giúp anh chỗ quan trọng một chút." Lăng Diệp nghiêm túc nói.
"Ôm lấy anh...anh bưng thức ăn." Đến trước mâm đồ ăn anh dừng lại, nói.
Úc Hàn Yên hết sức phối hợp kẹp chặt hông của anh, ôm lấy cổ anh, giống như gấu Koala giắt trên người anh.
Lăng Diệp bưng một mâm đồ ăn bằng một tay, đi tới phía bàn.
Sắc mặt của Úc Hàn Yên càng ngày càng hồng, cô nhích nhích lên phía trên người Lăng Diệp, sợ đụng phải cái kia.
Dường như Lăng Diệp nhận ra sự quẫn bách của cô, khóe môi cong lên.
Đi được ba bước lại bị tụt xuống, Úc Hàn Yên có cảm giác giống như mình đã đánh nhau với người khác tận ba ngày rồi, vô cùng mệt mỏi.
Lăng Diệp kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, loại này tư thế. . . . . . Úc Hàn Yên lập tức vùng dậy.
Cô vội vàng xoay lại người, định ngồi sang chiếc ghế khác.
Lúc cô đối mặt với bàn ăn, Lăng Diệp liền dùng tay phải giữ người cô lại, không cho phép cô rời đi, nói: "Ngồi ở đây, không anh sẽ không quen."
Úc Hàn Yên quay đầu trừng mắt lườm anh một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Em lại càng không quen."
Lăng Diệp nhíu mày, lơ đễnh đáp: "Làm như thế này vài lần sẽ quen thôi."
Úc Hàn Yên phản pháo: "Đúng vậy, anh thử thêm vài lần không mặc quần cứ ngồi luôn lên trên ghế thì sẽ thành thói quen, vậy tại sao anh còn phải để em ngồi trên đùi anh, giúp em che chắn cậu bé của anh?"
"Không phải đã có em rồi? Tại sao anh phải quen?" Lăng Diệp hỏi ngược lại.
Úc Hàn Yên nhìn anh một hồi, nặng nề "Hừ" một tiếng, quay đầu, không để ý tới anh.
Lăng Diệp nhìn chằm cái ót của cô, miệng nhếch lên.
Cô dám chắc chắn là, cho đến tận bây giờ, đây chính là bữa cơm tệ nhất mà cô đã từng ăn, cái gọi là “như ngồi trên chông” chẳng qua cũng chỉ là như thế thôi.
Lau miệng sạch sẽ, Úc Hàn Yên định đứng dậy rời đi.
Lăng Diệp xoay người cô lại đối diện với mình, một tay đỡ mông cô, một tay đ