
ận biết sâu
sắc nhất về Diệp chính là bản lĩnh cao thâm khó lường. Ai bảo hắn đã
từng bị hại cho thê thảm đây.
"Vậy còn anh? Xem ra không giống
như anh đã vui lòng, mà đành phải đi theo người ta rồi. Vì sao anh lại
làm nô dịch cho anh ta?" Đây là điểm hắn thấy rất kỳ quái. Mạc Vũ muốn
tiền có tiền, muốn năng lực có năng lực, muốn thể lực có thể lực, rõ
ràng là một con mãnh hổ, nhưng lại nằm ngoan ngoãn trước mắt người kia,
hiền lành giống như một con mèo nhỏ.
Mạc Vũ nghe thế, cười thản nhiên nói:
"Ai bảo tôi hèn hạ, trời sinh đã thích là nô dịch của cậu ấy."
Bọn họ đã vào sinh ra tử mười mấy năm rồi. Diệp là người như thế nào hắn rõ ràng hơn cả. Cũng chính vì hắn quá hiểu rõ Diệp cho nên mới cam tâm làm thủ hạ của anh, ở lại bên cạnh anh.
Ngay cả khả năng này Diệp cũng có. . . . . .
Thiên Nhất im lặng. Mặc dù bề ngoài người kia lạnh lùng, nói chuyện rất sắc
bén, thậm chí không hề nể nang, nhưng lại khiến người khác không thể
không dốc lòng vì anh. Cái này có thể được coi là có năng lực lãnh đạo
tuyệt vời đi.
Mạc Vũ đặt ly rượu xuống, lại cầm chai rượu lên.
Cũng không thể trách hắn được, xung quanh hắn không có người đẹp cung
phụng, ve vãn, muốn hắn cứ từ từ uống từng ly ly một, thì chẳng khác nào là muốn lấy đi tính mạng của hắn.
diễnđànlêquýđôn Hắn nhìn người bên cạnh đang uống rượu chậm rì rì, hỏi:
"Anh thật sự không muốn thử một chút?"
Thiên Nhất lắc đầu, tiếp tục tao nhã uống ly rượu màu hồng nhạt.
"Có đôi lúc tôi thật sư nghi ngờ anh là phụ nữ." Mạc Vũ nói xong, dốc nửa chai rượu vào trong miệng.
Ngay tức khắc, khuôn mặt tinh xảo của Thiên Nhất đã phủ một lớp màng đen.
Hắn ghét nhất bị người ta nói hắn giống phụ nữ! Lần này lại còn hơn cả
thế, người ta nói thẳng hắn là phụ nữ. Hắn nổi giận đùng đùng đi đến
trước mặt Mạc Vũ, hận không thể chặt người kia ra làm trăm mảnh, gân cổ
gầm lên:
"Ông đây có chỗ nào giống phụ nữ hả? “Hoa cúc” của anh đang bị ngứa phải không?" (Híhí, là hậu môn đó).
"Phốc. . . . . ." Trong mắt Mạc Vũ người kia vẫn luôn tỉnh táo, bình tĩnh và
ưu nhã. Bây giờ lại nói lại ra lời khiếm nhã như vậy, khiến cho người
“trong khét ngoài sống” như hắn không tự chủ được, phun hết chỗ rượu
trong miệng ra ngoài.
Hắn nhìn Thiên Nhất đứng bên cạnh đang như rồng phun lửa, giống như phát hiện ra đại lục mới, hỏi nghiền ngẫm:
"Nếu lỗ đít của tôi thật sự ngứa, thì anh định làm như thế nào?"
"Điều này còn phải thắc mắc sao? Ông đây sẽ lập tức làm ngươi!" Thiên Nhất không hề suy nghĩ, không chịu thua kém quát to.
Trong mắt Mạc Vũ tràn đầy hưng phấn, không thấy tức giận gì trước câu nói của người kia. Hắn dùng giọng nhẹ nhàng nói:
"Tốt! Tốt! Tôi vẫn chưa lên giường với đàn ông bao giờ!" Có vẻ như hắn đang rất mong chờ đối phương đè lên mình.
Chỉ có điều, người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Nếu hai người kia mà ở
cùng trên giường thì chắc chắn Thiên Nhất sẽ bị Mạc Vũ áp chế gắt gao ở
bên dưới.
"Ken két!"
Dễ nhận thấy, Thiên Nhất không ngờ
Mạc Vũ sẽ nói như vậy, hắn tức giận đến nỗi hai hàm răng va vào nhau đến ken két. Hắn cảm thấy nếu mình không dùng chất lỏng lạnh dập tắt ngọn
lửa trong lòng, thì hắn sẽ bị chết cháy mất. diễnđànlêquýđôn Hắn
gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vũ, tiện tay cầm một chai rượu trên bàn dốc
vào miệng.
Mạc Vũ trừng mắt nhìn hắn đầy vô tội. Việc này không liên quan đến hắn nha, là người kia tự mình uống rượu mạnh.
Rượu mạnh chảy không ngừng vào trong cơ thể Thiên Nhất. Hơn nữa, nó chẳng
những không dập tắt được ngọn lửa trong lòng hắn, mà còn thiêu đốt cơ
thể cùng đại não hắn. Kỳ thật hắn cũng uống không nhiều, chỉ mới uống
được một phần ba chai, thế nhưng hắn đã say rồi.
Mạc Vũ nhìn người kia đang tự cởi áo của mình, không nói gì chỉ bĩu môi. Đúng là tửu lượng kém đến mức thảm hại.
Thiên Nhất lần mò một hồi lâu cuối cùng cũng cởi được chiếc áo sơ mi trắng
ra. Hắn ném chiếc áo xuống đất, cả người nằm sấp lên trên chiếc bàn thủy tinh trong suốt, lẩm bẩm trong miệng:
"Uhm, mát hơn nhiều."
". . . . . ." Nóng như thế sao? Trước mặt là tấm lưng trắng tinh không tì
vết, óng ánh trong suốt không ngừng đập thẳng vào tầm mắt Mạc Vũ. Hắn
gật đầu một cái, quả thật rất nóng.
Hắn ép mình di chuyển tầm mắt đi, vừa điều chỉnh điều hòa trong phòng cho mát hơn, vừa tự nhủ trong lòng:
"Mạc Vũ, đó là một người đàn ông! Đàn ông mày biết không hả? Cơ thể đó cũng
có cấu tạo giống như mày! Cho nên mày sao có thể có cảm giác với hắn
được?"
Mạc Vũ tiện tay cầm lấy một chai rượu, ngẩng đầu lên, để
mặc cho rượu chạy ào ào vào trong miệng. Trong lúc lơ đãng, hắn liếc
thấy khuôn mặt đang ngủ say, không có chút phòng bị nào của Thiên Nhất,
đôi mơi đỏ mọng của hắn giống như đang mời mọc hôn. Mạc Vũ đứng phắt dậy bước nhanh ra ngoài.
Nhất định là hắn đã rất lâu chưa động vào phụ nữ rồi……….
………….
Sáng sớm, Tề Ngôn như thường lệ đến kiểm tra, thay chai nước biển cho Úc Hàn Yên. Hắn thay xong mang chai đi ra cửa. diễnđànlêquýđôn Ở vị trí
cửa phòng y tế, chỉ cần xoay người là sẽ đi xuống lầu dưới, đúng lúc đó
Mạc Vũ lạ