
họ đi ra thì đã là một tiếng rưỡi sau đó rồi.
"Đều tại anh! Hại hai tay em bây giờ vẫn tê dại!" Úc Hàn Yên dùng đôi mắt to tròn của mình, hung hăng trợn trừng trừng người kia, lên án.
Tâm trạng Lăng Diệp đã tốt lên không ít. Anh dùng giọng khêu gợi nói:
"Uhm, anh sấy tóc giúp em."
Khóe miệng Úc Hàn Yên không tự chủ được nhếch lên một đường con đẹp mắt. Cả người cô nằm úp lên giường, đưa đầu ra mép giường.
Lăng Diệp lấy một chiếc máy sấy từ một chiếc ngăn kéo cách đó không xa ra.
Anh ngồi ở mép giường, đặt đầu Úc Hàn Yên lên đùi mình, rồi bật máy sấy
cẩn thận hong tóc cho cô.
Không thể không thừa nhận, tóc Úc Hàn
Yên rất đẹp, không dầu không khô, vô cùng mềm mại, những sợi tóc lướt
qua kẽ tay có cảm giác rất dễ chịu.
Vừa mới bắt đầu Úc Hàn Yên
cảm thấy rất thoải mái, dần dần ngủ thiếp đi. Đợi đến khi tóc cô được
hong khô thì cô đã ngủ say như chết rồi.
Lăng Diệp nhìn gương mặt hoàn mỹ đang ngủ có chút bất đắc dĩ. Anh cẩn thận từng li từng tí điều
chỉnh lại tư thế ngủ tốt cho cô, đặt đầu cô lên trên gối, lẩm bẩm:
"Tiểu Yên, cảm ơn em đã xuất hiện trong đời anh. . . . . ."
Bên này được ôm được mỹ nhân về, bên kia ngay cả sự yên tĩnh cũng không có được.
"Rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào hả?!" Mạc Vũ thấy Thiên Nhất từ lúc đi ra
khỏi biệt thự vẫn im lặng không nói gì thì đã phát điên hoàn toàn.
Hắn kéo Thiên Nhất vào phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, hai
tay áp chặt hai cánh tay Thiên Nhất, đè hắn vào sát cửa, quát lên.
Thiên Nhất cúi đầu nhìn hai tay đối phương đang kẹp chặt hai cánh tay mình, hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói:
"Tôi muốn anh thế nào, anh sẽ làm như thế sao?"
Mạc Vũ không ngờ đối phương sẽ nói như thế, sửng sốt mấy giây, nghiêm túc nói:
"Đúng! Chỉ cần cậu không rời khỏi tôi, cậu muốn gì cũng được."
Thiên Nhất cười mỉa mai, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Mạc Vũ, nói giống như thở dài:
"Đáng tiếc, nguyện vọng lớn nhất của tôi lại là rời khỏi anh, hơn nữa, còn càng xa càng tốt."
"Con mẹ nó, tôi là ôn dịch sao?!" Mạc Vũ cúi đầu sát vào mặt Thiên Nhất, vô cùng tức giận quát.
Thiên Nhất khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:
"So với ôn dịch, anh còn đáng sợ hơn."
"Chỉ vì tôi thích cậu, mà chịu sự châm chọc, khiêu khích của cậu sao?! Cậu
cho rằng tôi muốn thích cậu sao!" Ngần này tuổi rồi, nhưng Mạc Vũ chưa
bao giờ chịu qua nỗi khốn khổ này. Tay anh bắt lấy cái ót của Thiên
Nhất, làm cho hắn nhìn thẳng mình, lớn tiếng nói.
"Vậy thì đừng yêu thích tôi nữa." Thiên Nhất nghiêm túc nói.
Mạc Vũ muốn xé nát cái miệng trước mặt này ra, nhưng hắn lại không xuống
tay được. Hắn đấm một đấm vào tường, trước khi rời đi để lại một câu:
"Nếu như tôi có thế khống chế được trái tim tôi, thì tôi tuyệt đối sẽ không để cho nó thích cậu!"
Mạc Vũ vừa ra khỏi cửa thì điện thoại đã vang lên. Hắn nhìn số hiển thị
trên màn hình, ngón cái không dừng được muốn ấn nút từ chối. Sau khi hắn thở sâu hai hơi, đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn xuống, lấy lại sự bình
tĩnh, nhấn nút trả lời.
"Diệp."
"Ngày mai đến đảo không người huấn luyện người mới. Khi chưa có lệnh của tôi cậu không được quay về."
Mạc Vũ cười khổ nói:
"Diệp, có phải cậu muốn tôi không còn đường lui không?" Hòn đảo hoang quỷ quái kia ngoài rừng rậm ra chỉ có sông ngòi, thời tiết lại còn ác liệt đến
tàn bạo, nói là đoạn tuyệt với nhân gian cũng không quá đi.
"Tôi
cho là tôi đang đưa than cho cậu sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ở nơi đó, cậu vừa có Thiên Nhất ở bên cạnh để huấn luyện bản lĩnh cho hắn, lại
vừa có thể bồi dưỡng tình cảm với hắn."
Mạc Vũ nhíu mày, hỏi:
"Cậu khẳng định đây không phải là trừng phạt tôi, vì lần trước đã tự động
dẫn bà xã của cậu đến phòng phòng huấn luyện đó chứ?" Đây
chính là điều người ta vẫn nói, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn sao?
"Nếu không muốn đi, vậy cậu đến các bộ lạc ăn thịt người ở Châu Phi khai thác khoáng sản đi."
"Đừng đừng đừng! Lão ông đừng tức giận mà! Tiểu nhân sẽ đi liền." Mạc Vũ nói nịnh bợ.
"Ngày mai sẽ có một lượng lớn lính đặc chủng trẻ tuổi xuất ngũ, cậu hãy khai phá tốt vào."
………….
Nhan Hạo nhìn chằm chặp tờ báo trong tay, thì ra vẫn chưa chết. Tin tức phong tỏa thật tốt! Đính hôn với Lăng Diệp sao?
Hắn nhìn cặp mắt vẫn như cũ, sáng chói lọi như ngôi sao của người kia, khóe môi khẽ cong lên, em chỉ có thể ở bên cạnh tôi. Ánh mặt trời xuyên qua chiếc rèm màu vàng nhạt trên cửa sổ, chiếu thẳng vào bóng dáng hai
người đang quấn chặt trên giường, tạo nên bầu không khí ấm áp.
Người mặc chiếc váy ngủ màu trắng khẽ xoay người, duỗi thẳng lưng ra, tiếp
tục ngủ, vẻ mặt thỏa mãn giống hệt một con mèo lười biếng. Đột nhiên, cô mở mắt ra quay đầu nhìn sang người bên cạnh, thấy Lăng Diệp vẫn đang
thở nhẹ nhàng đều đều.
Tạo hóa đều không công bằng, cho dù bạn có thừa nhận hay không. Tay Úc Hàn Yên vuốt ve nhẹ nhàng lên hàng lông mày gọn gàng, rậm rạp cùng chiếc mũi cao và đôi môi mỏng đỏ hồng của Lăng
Diệp...
Đột nhiên Lăng Diệp chộp lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trên mặt mình, thuận thế đè luôn chủ nhân của nó xuống dưới, nụ cười
tràn đầy trong mắt, anh nói ranh mã