XtGem Forum catalog
Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324570

Bình chọn: 10.00/10/457 lượt.

, đầu tóc, mới yểu điệu, thướt tha bước tới

bên cạnh Lăng Diệp. Một người trong số đó dùng giọng nói nũng nịu hỏi.

Úc Hàn Yên bị giọng nói quá mức buồn nôn đó làm cho toàn thân nổi da gà.

Cô nhớ rất rõ, lúc cô nói chuyện với cô gái này, giọng nói của cô ta ớn

lạnh rất khó nghe.

Lăng Diệp liếc mắt nhìn ba người bọn họ, ngạo

mạn thu hết ánh mắt ái mộ, cùng dối trá của ba người vào đáy mắt, có

chút chán ghét nói:

"Tôi đã chọn được người rồi. Các cô đương nhiên đến từ đâu thì trở về đó."

Úc Hàn Yên nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp mê hồn của Lăng Diệp, khóe môi nhếch lên tự tin. Lúc cô tới nộp đơn dự tuyển vào vị trí trợ lý đặc biệt của

tổng giám đốc, thì vị trí đó đã nhất định là của cô rồi.

Ba vị mỹ nữ kia mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không dám khiêu khích với sự

uy nghiêm của Lăng Diệp, liền xoay người đạp giày cao gót rời đi.

Ai mà chẳng biết tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thị ghét nhất là người không

nghe lời chứ. Dám cả gan để cho anh lặp lại một lần nữa xem, sẽ phải hối hận vì đã có mặt trên thế giới này.

Lăng Sanh nhìn diễn biến bên trong, ông cười không khép được miệng. Lúc trong phòng phỏng vấn chỉ

còn lại Lăng Diệp và Úc Hàn Yên, ông đã lệnh cho người lén khóa cửa vào, rồi tắt hết điện đi, sau đó tâm tình tốt hẳn quay về nhà.

Mặc dù âm thanh khóa cửa rất nhỏ, nhưng đối với một sát thủ hàng đầu như Úc

Hàn Yên mà nói, thì nghe được rất rõ. Ánh mắt cô rét lạnh, nhanh chóng

chuyển về phía cửa.

Lăng Diệp đương nhiên cũng nghe thấy tiếng khóa cửa, nhưng mà trước tình huống này anh rất vui, nên cũng không ngăn cẳn.

Trước mắt đột nhiên tối đen, Úc Hàn Yên đứng ở phía sau cửa không xa, kìm nén hành động muốn động thủ của mình, xoay người nhìn về vị trí của Lăng

Diệp, bình tĩnh hỏi:

"Không biết đây là ý gì?"

Lăng Diệp

dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, đây là kiệt tác của ông nội. Mà

lúc này, chắc chắn ông cụ đã đi rồi, trong thời gian ngắn sẽ không có

người đến mở cửa. Chỉ có điều, có vẻ như lần này ông cụ đã làm được

chuyện tốt. Anh và cô gái này đúng lúc cũng cần phải tính sổ rồi. Lăng

Diệp nghe phương hướng của giọng nói, đi từng bước đến chỗ Úc Hàn Yên,

dùng giọng rét lạnh như Seberia (*) nói:

(*): Seberia hay còn gọi là Xibia, hầu như nằm trọn trong nước Nga. Là nơi

có nhiệt độ thấp thứ nhì thế giới, chỉ kém châu Nam cực.

"Cô gái, tôi đã nói rồi, cứ thử rời đi, hậu quả thế nào em không gánh được đâu!"

". . . . . ."

Khi thị giác không phát huy được hết khả năng, thì thính giác trở nên nhạy

bén đặc biệt. Giọng nói này. . . . . . Người đàn ông đeo mặt nạ đó là

anh ta?! Ohshit! Sao cô lại xui xẻo như vậy? Đích thân đưa dê vào miệng

cọp. Hôm nay vũ khí cô cũng không mang theo, càng không hy vọng thắng

được anh ta rồi.

Úc Hàn Yên đứng tại chỗ ra vẻ bình tĩnh, không thừa nhận nói:

"Thật xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì cả."

Trong lòng Lăng Diệp vốn đang vui mừng vì đã tìm được cô, bây giờ lại thấy cô phủ nhận, thì không khỏi tức giận. Anh cười lạnh nói:

"Em có muốn sờ thử vào vết sẹo trên ngực tôi không?"

Úc Hàn Yên biết, có chối nữa cũng vô dụng, cũng không phủ nhận lời của đối phương, tò mò hỏi:

"Sao anh biết là tôi?"

Ngay cả những người sống cùng với cô mười mấy năm trong tổ chức, cũng không

nhận ra cô, vì sao người đàn ông chỉ ở cùng với cô có nửa giờ, lại nhận

ra được, cô chính là người đó chứ? Gương mặt kia cùng với gương mặt này, tuyệt đối khác xa một trời một vực nha.

Lăng Diệp đi tới trước

mặt Úc Hàn Yên, bất ngờ đưa tay trái ra giữ chặt hai tay cô chế trụ trên đỉnh đầu, lợi dụng ưu thế của vóc người, đem cô áp sát vào cửa. Anh

đưa tay phải đặt lên gương mặt bên trái của cô, ngón cái nhẹ nhàng di

chuyển, đồng thời cúi đầu xuống, áp sát miệng vào tai phải cô, thấp

giọng nói:

"Đôi mắt của em, mùi vị của em. . . . . ."

Nói xong, anh còn hít một hơi thật dài, tựa như cố sức thưởng thức.

". . . . . ."

Là chó sao? Trên người cô thì có mùi vị gì chứ! Úc Hàn Yên chỉ cảm thấy

lúc Lăng Diệp nói chuyện, phả ra hơi thở ấm áp xuyên thẳng vào màng nhĩ

cô, giống như sợi lông vũ cù vào nơi mềm mại, dễ ngứa nhất, khiêu khích

đáy lòng cô. Cô khẽ nghiêng đầu, muốn thoát khỏi.

Lăng Diệp nhận

ra động tác của cô, bàn tay đang dính vào mặt cô, chuyển xuống cằm, giữ

mặt cô cố định, xấu xa đưa đầu lưỡi ra liếm liếm vào vành tai khéo léo,

tinh sảo của cô. Bên tai cô, tiếp tục thầm thì:

"Em nói, tôi nên trừng phạt em như thế nào đây? Hử?"

Úc Hàn Yên vô cùng ghét cái cảm giác bị quản chế này, cô không để ý từng

hồi tê dại đang truyền đến bên tai, giọng nguội lạnh nói:

"Không phải kì kèo mè nheo. Muốn chém giết hay róc thịt tùy anh."

Đương nhiên, cô nói như vậy, đơn giản, là bởi vì cô chắc chắn đối phương sẽ

không giết mình. Không giải thích được, nhưng cô tin tưởng như vậy.

Lăng Diệp khẽ hừ một tiếng, đột nhiên buông Úc Hàn Yên ra, đôi tay hờ hững

cắm trong túi quần, tầm mắt xé rách bóng đêm, xuyên thẳng vào mặt cô,

nhìn cô giống như nhìn con mồi, nói từng chữ từng chữ một:

"Làm người bên cạnh tôi - người ở."

Mẹ nó. . . . . . Úc Hàn Yê