Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325135

Bình chọn: 7.00/10/513 lượt.

đi vào biệt thự không có một trở ngại nào, nếu nói đám hộ vệ nơi đây đã ngủ say thì thật đáng tiếc, vì từ bây giờ họ cũng không còn cơ hội tỉnh lại nữa.

Đi tới cửa phòng ngủ, Mộ Dung Kiệt trực tiếp đạp mạnh cửa ‘ Bành ’

Tiếng động lớn như thế đã đánh thức hai người trong phòng.

Tiểu Báo thấy rõ người tới, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Run lẩy bẩy chỉ Mộ Dung Kiệt "Mày. . . . . . Mày. . . . . ."

Mộ Dung Kiệt trực tiếp móc súng lục ra để ngón tay vào cò súng. Sau đó, bóp cò viên đạn bay thẳng qua trán hắn.

"Á!" Một âm thanh vang lên, chính là tiếng thét của người phụ nữ trên giường.

Dĩ nhiên bà ta chính là mẹ của Mộ Dung Kiệt, tên ‘Vưu Lộ Sa’.

"Cậu….. cậu là ai? Xin….. Xin đừng giết tôi!" Bà sợ tới mức đôi môi run cầm cập nói không nên lời.

Mộ Dung Kiệt châm chọc cười ra tiếng.

"Tôi là ai? Bà không nhận ra tôi là ai sao? Ha ha ha!"

"Tôi… Chúng ta có quen biết sao? Vậy xin cậu đừng giết tôi, xin thả tôi đi!" Bà không nhớ rõ, người này có quen biết với bà không?

"Thả bà sao? Loại phụ nữ đê tiện như bà, dựa vào cái gì đòi tôi thả bà đi, bà đáng chết lắm, thật đáng chết" Vừa nói liền giơ súng lên.

Bà ta lăn xuống giường, nắm lấy chân anh.

"Đừng, đừng nổ súng mà, cầu xin cậu, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý! Nhưng xinh cậu đừng giết tôi " Vưu Lộ Sa khẩn cầu.

"Bà có thể làm được gì? Muốn biết tôi là ai sao?" Ánh mắt Mộ Dung Kiệt không có chút ấm áp nào, nhìn bà càng thêm thống hận.

Vưu Lộ Sa mở to con ngươi vì hoảng sợ, gật đầu.

"Còn nhớ mười lăm năm trước, bà và người đàn ông này ở nhà vụng trộm bị chồng bắt được chứ?" Giọng nói không chút dễ chịu nào khi nhắc đến kí ức dơ bẩn ấy.

Lời nói vừa dứt càng làm Vưu Lộ Sa há to miệng, không dám tin nhìn anh"Vậy cậu, cậu là……?"

"Không sai, là tôi, chính là đứa con trai năm đó bị bà vứt bỏ, Mộ Dung Kiệt!" Mộ Dung Kiệt gầm thét lên.

Không chỉ có Vưu Lộ Sa hoảng sợ, mà những thuộc hạ của anh cũng kinh sợ không kém gì.

Đại ca của bọn họ lại có tuổi thơ đau thương như vậy.

Thì ra là người phụ nữ này là mẹ của đại ca, một người phụ nữ độc ác vứt chồng bỏ con để chạy theo tình nhân.

Nhất thời, tất cả ánh mắt khinh thường chuyển thành thù hận.

Hận không thể giết bà nhanh hơn.

"Kiệt, tôi…., mẹ xin lỗi con!" Vưu Lộ Sa nghe nói anh là con trai của mình, trái tim đau thắt lại, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, cảm thấy một chút sức sống cũng không còn.

"Bà câm đi, bà đã sớm từ bỏ chúng tôi! Loại phụ nữ như bà, làm sao xứng đáng làm mẹ của Mộ Dung Kiệt tôi đây!" Trực tiếp đạp bà một cái.

"Không, mẹ là mẹ của con, mười lăm năm trước là mẹ không đúng, con tha thứ cho mẹ có được không, mẹ hứa sau này sẽ yêu thương con, bồi đắp những tổn thương đã gây ra cho con lúc trước!" Chưa từ bỏ ý định bò lại bên chân anh.

Mộ Dung Kiệt nhắm chặt hai mắt, một giọt lệ dài trên khóe mắt.

Phải làm như thế nào đây, bà vốn là mẹ của anh, đây là sự thật không thể chối bỏ, cho dù những gì bà làm đã tổn thương đến anh rất nhiều, nhưng anh thực sự không cách nào ra tay giết bà.

Anh đã từng nghĩ tới vô số lần cảnh tượng hai mẹ con gặp nhau.

Trực tiếp móc súng ra, cho đôi cẩu nam nữ đó mỗi người một viên đạn, thay ba báo thù, nhưng khi đối mặt với hiện thực lúc này, mới phát hiện.

Anh không thể xuống tay vô tình như cách anh nghĩ, một chút cũng không làm được.

Súng trong tay vô lực rơi xuống đất, yên lặng xoay người rời đi.

"Sau này, đừng để tôi thấy bà nữa!" Sải bước đi ra cửa.

Mấy trăm thủ hạ liếc mắt đầy thù hận nhìn Vưu Lộ Sa, theo sát anh đi ra ngoài.

Vưu Lộ Sa ngồi dưới đất nhìn cây súng lục trên đất.

Chậm rãi nhặt lên, khóe miệng nâng lên nụ cười độc ác.

Hướng về đến Mộ Dung Kiệt nổ súng ‘Bùm…’

Mộ Dung Kiệt lảo đảo một cái, không dám tin quay đầu lại, vô lực ngã xuống

"Đại ca, Đại ca, anh làm sao vậy?"

"Bà giết tôi chỉ vì người đàn ông nằm trên đất kia, tôi muốn bà chôn theo hắn, ha ha ha ha!" "Mau, mau đưa đại ca đến bệnh viện tốt nhất, mau lên! !" Trương Thiên gầm thét điên cuồng.

Hai mắt anh như muốn phun lửa, quay đầu dữ tợn nhìn chằm chằm người đàn bà ác độc kia.

Rốt cuộc bà là người phụ nữ gì vậy, con trai của mình cũng nổ súng bắn.

Người phụ nữ như thế, còn sống làm gì?

Vưu Lộ Sa còn muốn nổ súng với Trương Thiên, nhưng phát hiện không có đạn.

Hoảng sợ nhìn Trương Thiên từng bước tới gần bà hơn.

Quả quyết móc dao ra không nói một lời đâm thẳng vào tim của bà.

"A! !" Tiếng thét chói tai, không cam lòng nhìn chằm chằm anh, chậm rãi ngã xuống.

Ánh mắt vẫn thâm tình nhìn tình nhân đã chết bên cạnh như cũ.

Từ đầu đến cuối trong mắt bà không có chút yêu thương nào dành cho con trai cả.

Mộ Dung Kiệt được trực thăng mang thẳng đến bệnh viện tư nhân của Long Hổ bang.

Nơi này tập họp đủ các bác sĩ giỏi nhất trên thế giới.

Trương Thiên cầm súng chỉa vào đầu của viện trưởng.

Nhất định đòi đứng một bên như vậy nhìn bác sĩ giải phẫu cho đại ca.

Viện trưởng sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, ông cũng có ý định toàn tâm chửa trị cho bệnh nhân mà đâu cần phải làm như vậy với ông.

Thật may là Tử Mặc đã mạnh bạo lôi kéo anh ra ngoài.

"Tử Mặc, anh


pacman, rainbows, and roller s