Tình Yêu Ban Đầu Tình Yêu Cuối Cùng

Tình Yêu Ban Đầu Tình Yêu Cuối Cùng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324001

Bình chọn: 7.5.00/10/400 lượt.

c mà kéo dài thành một đường cong. Anh dường như đã tỉnh, lông mi hơi giật giật. Cô không muốn tiếp tục đứng đây để bị phát hiện, xoay mình hướng về phía phòng bếp.

Mùi hương thơm phức bốc ra từ phòng bếp đã muốn kéo anh khỏi giấc ngủ của mình, bởi mấy ngày nay cứ chạy tới chạy lui nên căn bản chưa từng ăn một bữa nào đàng hoàng cả. Tinh thần đang phiêu diêu ở nơi xa xôi nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy được mùi thức ăn thoang thoảng. Anh chậm rãi mở mắt, bởi vì ánh sáng buổi sớm quá chói chang nên đôi mắt có điểm không thích ứng kịp. Đôi mắt lại khép lại một lần nữa, sau đó mới nhẹ nhàng mở ra, sau khi quen với ánh sáng, anh mới phát hiện mình đang nằm tựa trên sô-pha, trên người có một tấm chăn mỏng vắt qua mang theo một mùi hương hoa thơm mát.

Anh không cần cố gắng sử dụng đến khứu giác của mình cũng nhận ra đó là mùi hương Tulip của cô, hương thơm luôn thuần khiết và thanh nhã như vậy. Tâm tình bỗng dưng mà tốt lên rất nhiều, anh chậm rãi đứng lên, nhìn quanh bốn phía. Trước mặt anh chiếc gạt tàn đã được rửa sạch, không còn đọng lại chút nào dấu vết của đêm qua. Cô vẫn chán ghét việc anh hút thuốc, anh biết. Tuy vậy nhưng đêm qua tâm tình anh thực sự buồn phiền.

Cô cầm hộp sữa, lẳng lặng đứng ở cửa phòng ăn cho đến khi 4 mắt đụng phải nhau. Tựa hồ có chút hỗn loạn, một hồi lâu sau cô mới nói :" Ra ăn bữa sáng đi".

Anh bất giác muốn cười, nhẹ nhàng bước gần cầm hộp sữa trong tay cô, động tác thuần thục giống như mỗi ngày đều trải qua như vậy. Cô không nói gì, chỉ quay lưng ra sắp xếp bàn ăn, bày đũa bát ra. Không khí trở nên tĩnh lặng, thỉnh thoảng có tiếng bát đũa chạm vào nhau phát ra những tiếng thanh thúy.

Bữa sáng có cháo, do đã nấu kỹ nên khi vừa đưa vào miệng là đã tan ra. Đồ ăn cũng thực đơn giản, dưa muối, cá cùng với trứng ốp lếp. Tay anh chậm rãi bỏ xuống. Trong trí nhớ của mình, cô không có khả năng nấu ăn cho lắm, rán trứng thì ra hình dáng rất cổ quái, đôi khi còn làm nó cháy đến khét lẹt, thế nhưng hôm nay mọi thứ đều khác. Trứng cô rán thực sự rất được, lòng trắng trong suốt bao quanh lấy lòng đào vàng ruộm, cả hình dáng lẫn hương vị đều vừa miệng.

Trước kia khi nói đến chuyện kết hôn, anh đã chẳng kiêng nể gì mà cười đùa với cô nói :" Chờ đến khi em làm được món trứng ốp lếp hoàn hảo thì anh sẽ cưới em". Phản ứng của cô khi đó chỉ biết trừng mắt nhìn anh, thuận tay ném chiếc gối ôm về phía anh cho bõ tức.

Chỉ vài năm không gặp, anh thế nhưng không ngờ được khả năng nấu ăn của cô đã tiến bộ rõ rệt, trứng rán quả nhiên đã hoàn hảo, so với trình độ nấu ăn của anh thì cũng không khác nhau là bao. Có lẽ anh đã bỏ lỡ mất nhiều điều. Chăm chú nhìn vào gương mặt kín bưng của cô, hàng lông mi nhẹ nhàng rủ xuống, không nhìn ra biểu hiện gì khác cả.

Lâu Lục Kiều cười haha thực vui vẻ, nhắm mắt rồi trong bụng thầm mắng : Ngôn Bách Nghiêu quả nhiên là không chịu thua kém mà! Vốn tưởng rằng chính mình muốn đánh hắn mấy cái, nhưng giờ thầm nghĩ, có khi nào anh ta vẫn còn tình cảm với Uông Thủy Mạt sao? Không! Tuyệt đối là không có khả năng này! Nếu còn để ý đến cô thì biểu hiện phải khác chứ, còn vị hôn thê của anh nữa, nếu thực sự còn tình cảm thì ít nhiều cũng phải 1 lần liên lạc với Thủy Mạt chứ?

Một hồi lâu Lục Kiều mới nói :" Có khi nào anh ta sẽ lập tức từ bỏ hôn ước với Sầm tiểu thư không?". Uông Thủy Mạt chậm rãi thả người xuống ghế, ảm đạm nói :" Không có khả năng này đâu nên không cần nói nữa". Lục Kiều mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, nói :" Làm sao mà cậu biết là không thể?".

Cô chỉ đáp nhẹ nhàng :" Chuyện của mình với anh ấy đã là chuyện quá khứ, còn với Sầm tiểu thư là hiện hại. Anh ấy cũng đã phải suy nghĩ đắn đo mới quyết định kết hôn cùng với Sầm tiểu thư, là muốn sống với cô ấy cả đời. Cho dù giờ có biết mình đã có một đứa con trai 4 tuổi thì sao chứ? Mình nghĩ anh ấy chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, tức mình đã không sớm nói cho anh ấy biết. Chuyện này cũng chẳng thể ảnh hưởng đến hôn sự của hai người đó".

Lâu Lục Kiều dùng ánh mắt mờ mịt hỏi :" Phải thế không?". Cô vẫn có cảm giác chuyện giữa Uông Thủy Mạt với Ngôn Bách Nghiêu năm ấy giờ vẫn chưa thể kết thúc dễ dàng được. " Nhỡ đâu anh ta muốn giành quyền nuôi còn thì cậu tính sao?".

Uông Thủy Mạt chỉ một mặt lắc đầu, chuyện này chính cô cũng không xác định được. Mấy ngày hôm nay anh vẫn chưa có hành động gì cả. Cô thở dài một hơi rồi hỏi :" Vậy còn cậu?".

Lâu Lục Kiều đáp :" Đừng nói với mình gì cả. Mình từ lâu đã không muốn nghe đến tên hắn rồi, đừng có phả hỏng tâm trạng của mình". Thủy Mạt chỉ cười cười :" Vài năm qua có lẽ anh ấy đã sám hối đủ rồi". Đáp lại chỉ là nụ cười lạnh lùng, Lục Kiều thốt ra :" Sớm biết có ngày hôm nay thì làm gì có lúc trước".

Thủy Mạt uống một ngụm trà sữa, nhớ tới ngày hôm qua có gặp Tần Mộ Thiên. Bên cạnh người đó là một cô gái cao gầy thực xinh đẹp, hai người bên nhau đúng là một cặp kim đồng ngọc nữ, thu hút biết bao ánh mắt của người khác. Hắn đã nhìn thấy cô, dừng một chút rồi tiến đến trước mặt chào hỏi :" Đã lâu không gặp, Thủy Mạt". Mới chỉ thời gian ngắn không gặp thế nào mà kh


Polly po-cket