
t nữa sẽ bắt đầu, khách hàng cũng đang đứng dưới đại sảnh rồi, bây giờ, chỗ này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tôi mấp máy môi, chỉ vào Thái Kỳ nằm trên đất, đứt quãng giải thích: “Tai…tai nạn lao động, micro từ trên bục nện xuống!”
“…” Đám tinh anh áo đen hóa đá, đồng loạt nhìn về phía micro nằm ở cửa phòng họp, cùng nhau trầm mặc.
Một lúc lâu sau, tôi nghe có tiếng nói yếu ớt từ dưới đất vọng lên.
“Báo cáo Tổng giám đốc, động đất cấp mười, đều chấn động trên mặt tôi!”
(
⊙
o
⊙
), lại là thái tử gia của Thiên Duyệt! Tôi hoàn toàn không còn tâm trạng mà õng ẹo làm dáng, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt quay mặt đi cả người tê dại, Thái trợ lý, anh thật là đần độn, cái lý do này mà cũng mệt anh nghĩ ra được!
May mà thái tử gia Thiên Duyệt cũng không tra cứu, chẳng qua chỉ nghiêm túc nhìn tôi một cái, ừ một tiếng, mang theo đám tinh anh kia, bước vào hội trường.
“Hồng Kỳ, máu chảy ra có đến hai trăm CC không?!”
Tôi hét to một tiếng, thiếu chút nữa bổ nhào, đồng chí Thái Kỳ đang dùng bàn tay dính đầy máu của hắn, bám trên chân tôi, từng chút từng chút một bò lên.
Nửa gương mặt máu chảy đầm đìa, chẳng khác nào nữ quỷ Nhật Bản.
Có cần phải kinh dị như vậy không hả! Kính nhờ, lúc anh đứng dậy, có thể đừng có nhu nhược không xương như vậy được không!
Tôi câm lặng nhìn hắn từng chút từng chút một đứng thẳng dậy.
“Hồng Kỳ, đầu tôi choáng!” Trước khi đứng thẳng lưng, hắn đã ôm lấy cổ tôi, nhào vào bên cổ tôi, “Tôi phải bổ máu… ” Hắn cười đến âm trầm, một ngụm cắn lên cổ tôi, giống như là ma cà rồng chính hiệu vậy.
Tôi không thể nhịn được nữa, đang định vung tay lên đập xuống…
“Diệp Hồng Kỳ, hai người đang làm cái gì?”
A? Tôi giơ tay, Thái Kỳ cũng quay mặt qua, như là kỳ tích thấy được Tiễn Đạc mặt mày xanh mét, cùng với… sắc mặt lạnh như băng của Ninh Mặc.
Tiễn Đạc còn muốn nói gì đó, lại bị Ninh Mặc hung hăng kéo một cái.
“Diệp Hồng Kỳ, cô chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi!” Thời điểm hắn bước qua sát bên người, tôi nghe thấy giọng nói có chút lãnh đạm của Ninh Mặc. Tôi quen hắn lâu như vậy, cứ coi như là lần cuối cùng chia tay, hắn cũng chưa từng lạnh đến thế bao giờ.
Giống như là đợt gió lạnh từ Siberia thổi tới, khiến mỗi lỗ chân lông của tôi đều đông lại.
Tôi đón nhận cơn bão cấp mười hai bốc lên trong lòng, cả người cũng ngây dại.
Hắn tại sao có thể lạnh lùng như vậy, sau khi nói những lời tuyệt tình như thế, còn có thể đường đường chính chính mà chỉ trích tôi?!
“Ninh Mặc!” Tôi quát to một tiếng.
Ninh Mặc dừng chân lại, quay mặt nhìn tôi, cánh tay của tôi vẫn còn dính máu mũi đang chảy xuôi của Thái Kỳ, cũng không biết hắn ta nghĩ cái gì, mới vừa rồi còn có thể tự mình đứng thẳng, bây giờ lại đổ hết lên người tôi.
“Chuyện gì?” Ninh Mặc lạnh mặt nhìn tôi.
Tôi nhắm chặt mắt, nghe thấy giọng nói có chút rét run của mình: “Không phải như anh nghĩ!” Tôi sao lại phải giải thích? Hắn căn bản đâu cần tôi giải thích.
Tôi đây lại theo thói quen mà phạm tiện rồi! Con ngươi của Ninh Mặc lóe lóe, bầu không khí lạnh như băng dần dần dịu xuông. Tôi mặt lạnh cùng hắn nhìn nhau.
“Thật đấy, Ninh tiểu tổng, không phải như cậu nghĩ đâu, Hồng Kỳ cô ấy còn căm hận tôi ấy chứ!” Đồng chí Thái Kỳ dùng vẻ mặt nghiêm túc giúp tôi giải thích, dùng ánh mắt rất buồn bã nhìn tôi, vươn tay ra rất mập mờ nhéo vào cái eo nhỏ của tôi một cái. Tôi cáu, vươn tay chụp rớt cánh tay của hắn, hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
“Ai ai ai, Hồng Kỳ muốn hận chết tôi, tôi không nên chen giữa hai người, tôi đây là không đi được mà, đây đều là mệnh, cậu nên oán tôi đây này!” Vẻ mặt hắn buồn bã, lấy sự si tình của Vương Bảo Xuyến* che giấu ánh mắt đảo nhanh như chớp của hắn.
* “Tương truyền, Vương Bảo Xuyến là con thứ ba của tể tướng đời Đường Vương Doãn, nàng có sắc đẹp trời ban, thông minh hiền hậu. Đến tuổi kết hôn, nàng không thấy vừa mắt công tử quí tộc nào mà chỉ có cảm tình với Tiết Bình Quí là người làm công trong nhà. Trong buổi ném tú cầu trên lầu son, nàng đã chọn Tiết Bình Quí. Không ngờ cha nàng chê nghèo ham giàu nên không đồng ý. Chẳng còn cách nào, nàng và Vương tể tướng vỗ tay nhau ba cái, đoạn tuyệt cha con (hành động này là “Tam Kích Chưởng”, ý nghĩa cắt đứt tình phụ tử, nên vở kịch về Vương Bảo Xuyến mới có tên là “Tam Kích Chưởng”). Về sau Tiết Bình Quí tòng quân chinh chiến. Vương Bảo Xuyến mỏi mòn chờ đợi suốt 18 năm. Đến năm thứ 18, nàng lâm trọng bệnh, sống những tháng ngày khổ cực. Phần Tiết Bình Quí, qua bao nguy hiểm và xông pha trận mạc lập nhiều chiến công hiển hách, lấy được công chúa Tây Lương. Sau gặp lại Vương Bảo Xuyến sau 18 năm, đưa nàng vào cung phong làm chính cung hoàng hậu, nhưng cả hai mới sống hạnh phúc được 18 ngày thì nàng lâm bệnh qua đời
Tiểu dạng*, vẫn còn nói láo nữa, tôi cắn môi, thiếu chút nữa bị hắn chọc cười thành tiếng.
*Mới tra ra từ này ~~ dùng để gọi một bạn giai nào đó với ý nghĩa khinh thường
Hắn quay đầu nhìn Tiễn Đạc cùng Ninh Mặc đang tối sầm mặt, vừa giải thích, vừa đấu tranh bám bả vai tôi chống người đứng lên.
Tôi trợn mắt hả mồm nhìn hắn, hắn đang dùng một loại tư th