
một cái, cáu: “Sao phải nấu cháo chứ?”
Giọng nói của Tô tổng lập tức trở nên thẹn thùng vô cùng: “Kỳ à, cậu có ăn hết không vậy, trong cháo nội dung hơi bị phong phú đấy!”
“…” Tôi nhìn thấy khuôn mặt Thái Kỳ từ trắng biến thành đen, hơn nữa có dấu hiệu nôn mửa lần hai.
Vội vàng kiên cường nhảy qua, vươn tay đón lấy điện thoại, giơ về phía nhà WC, mặc Thái Kỳ một đường chạy như bay qua.
Trong điện thoại, Tô tổng vẫn còn đang say mê: “Trong bình thật ra còn có một quả trứng luộc đấy! Tôi giấu phía dưới!”
Tôi yên lặng cúng bái Tô tổng một vạn lần trong lòng.
Thì ra chẳng những có thịt mà còn có cả trứng nữa, quả nhiên là một bát cháo trắng muôn màu muôn vẻ….
Vốn là đi thăm bệnh, lần này, đợi đến khi Thái Kỳ nôn xong, tôi kỳ tích phát hiện, bệnh tình của Thái đồng chí lại còn nặng hơn.
Sắc mặt của hắn so với lúc tôi tới còn tái nhợt hơn.
Cuốn chăn điều hòa, giống hệt như cái nem rán, mũi sụt sịt, ủ rũ ỉu xìu.
Tôi rất ân cần hỏi hắn: “Thái trợ lý, sao mới đó đã thành như vậy?”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi một cái, trong mắt không khỏi bi thương, “Tôi là do bị kinh hãi quá độ nên thế, vụ ẩu đả ngày hôm trước làm tôi liên tiếp gặp ác mộng, sáng sớm đã phát sốt!”
“…” Tôi dùng ánh mắt thắm thiết biểu đạt thái độ đồng tình.
“Diệp Hồng Kỳ, sao cô lại dùng khóe mắt khinh bỉ tôi!” Thái Kỳ lập tức giận dữ, mở vỏ nem đưa chân đá lung tung trên ghế.
Tôi nghĩ lại lúc trước cười bình tĩnh một tiếng, làm cho Ninh tiểu tổng tức đến bỏ đi, bây giờ quan tâm đồng tình một cái, lại tức chết đồng chí Thái Kỳ, không khỏi có chút mất mát.
“Thái trợ lý, tôi sai rồi, tôi phải luyện tập trước gương nhiều một chút, tôi kỳ thực đang đồng tình với anh mà!” Tôi trung thực giải thích.
Hắn hừ lạnh một tiếng, lại cuốn chặt cái vỏ nem lại, hỏi tôi: “Tài liệu nhớ được bao nhiêu?”
A? Tôi vò đầu, nhớ đến nội dung bên trên, cảm thấy rất nhức đầu, tựa hồ có vô số danh từ nghĩ rách cả não, nhưng mà để cho tôi cụ thể mà nói ra một cái, trái lại một chữ cũng không bật ra nổi.
Thái Kỳ có chút bất đắc dĩ xoa xoa huyệt Thái Dương, an ủi tôi: “Thôi, sáng mai đi gõ cửa nhà Ninh tiểu tổng đi, cậu ta chắc cũng không đến nỗi thấy chết mà không cứu đâu, dù gì chúng ta cũng là nhân tài giúp đỡ!”
Tôi cười mỉa, đang chuẩn bị đáp lại hắn, đột nhiên chuông cửa nhà hắn vang lên. Đồng hồ đã chỉ mười một giờ rưỡi, giờ này, người bình thường chắc sẽ không chọn lúc này mà tới thăm hỏi đâu.
Thái Kỳ nhíu mày, đột nhiên nhịn không được cười một tiếng, ném cái chăn điều hòa xuống, bật dậy từ trên ghế sa lon, lúc đi ngang qua tôi, còn đưa tay vỗ vỗ đầu tôi.
“A? Ninh tiểu tổng, đã trễ thế này rồi…” Thái Kỳ vừa mở cửa ra, liền cố làm ra vẻ kêu lên.
Ninh Mặc đứng ở ngoài cửa, lạnh như băng nói: “Trợ lý Diệp để quên tài liệu trên xe tôi, tôi vừa mới xuống lầu lấy đồ mới phát hiện ra, thuận đường đem đến cho anh.”
Tôi thuận thế từ trên ghế sa lon ghé đầu qua xem.
Ánh mắt lập tức đối diện với Ninh Mặc, tôi thấy ánh mắt vốn lạnh lùng đạm mạc của hắn loáng cái bỗng lóe lên, mang theo tràn đầy tức giận, hắn duỗi đầu ngón tay, chỉ về phía tôi: “Diệp Hồng Kỳ, tại sao cô vẫn còn ở đây?!”
Giọng nói có chút ít kinh sợ!
Tôi cuộn tròn trên ghế sa lon, dùng cái chăn điều hòa mà Thái Kỳ mới bọc người lúc nãy quấn quanh mình, hì hì cười với hắn: “Chỗ này máy điều hòa không khí tốt, ngồi hong một chút!”
Thái Kỳ quay đầu nhìn tôi cười cười một tiếng, nụ cười kia ấy, giống hệt như Hắc sơn lão yêu vậy, khiến cho tôi sợ đến thiếu chút nữa rớt xuống từ trên ghế.
Rồi sau đó, tôi nghe thấy hắn phi thường lễ độ mời Ninh Mặc: “Ninh tiểu tổng có muốn vào ngồi hong một chút không? Dù sao tiền điện vẫn như thế, ba người ngồi vẫn lợi hơn hai!”
Phụt, tôi thấy sắc mặt của Ninh Mặc càng thêm tối lại.
Tôi thấy Ninh Mặc nghiêng đầu, khẽ nhíu nhíu mày, lại quay đầu qua, liếc mắt nhìn tôi đang ngồi trên ghế sa lon tha thiết chờ Thái Kỳ đóng cửa lại, hơi hơi nghĩ ngợi, thế mà lại đẩy cửa đi vào thật.
“Ninh tiểu tổng, dừng bước!”
Ninh Mặc đi hai bước, dừng chân lại, chậm rãi nghiêng đầu qua, đồng chí Thái Kỳ vô cùng suy yếu tựa vào tường, chỉ chỉ dưới đất, “Đổi dép đã…”
Tôi thấy khóe miệng Ninh Mặc giật giật, cúi đầu xuống, trước cửa có một đôi dép đỏ chóe, gắt gao nhìn chằm chằm, nửa ngày vẫn không nhúc nhích.
Đó là một đôi dép nữ cỡ 37, tôi trước tới giờ quen tùy ý, cho nên vừa vào cửa đã chọn một đôi dép nam, còn đôi của nữ kia bị tôi vứt lại.
Hồi lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói buồn bực của Ninh Mặc: “Thái trợ lý, chỗ anh có còn đôi nào khác không?”
Thái Kỳ cau mày, rất ngạc nhiên hỏi hắn: “Tôi một chàng trai độc thân, cần nhiều dép như vậy làm gì?” Vẻ mặt vô tội, động tác ngây thơ.
Sự hồn nhiên ngây thơ của hắn, làm cho tôi phát run. Tôi yên lặng quay mặt đi, đưa mắt nhìn máy điều hòa thổi ra khí lạnh, quyết định hóa thân thành một hạt bụi mờ nhạt trên ghế sa lon.
Tôi muốn đem cảm giác tồn tại của mình chèn ép đến mức thấp nhất.
Nếu không, lấy cái tính đánh chết cũng không chịu mất mặt của Ninh Mặc, chắc chắn tí nữa sẽ giành dép của tôi.
Quả nhiên, tầm mắt Ninh Mặc lại chuyể