
trở nên gian xảo mà ý tứ sâu xa vô cùng: “Hồng Kỳ à, mùi vị bị hiểu lầm khó chịu lắm đúng không! Rõ ràng chúng ta chẳng có chuyện gì!”
Tôi gật đầu một cái, hùa theo vẻ phiền muộn của hắn.
“Nếu vậy, không bằng cho nó thành thật, như vậy tương đối không chịu thiệt!”
A? Nói vậy nghe cũng có đạo lý!
Tôi lại gật đầu một cái.
Thái Kỳ lập tực cực vui vẻ, nháy mắt sắp lại gần, miệng thủ thỉ: “Aiz, chớp mắt mấy cái nữa đi, tôi nhớ mong cả đêm đấy, vui chán!”
“….”
Đứa nhỏ này cầm tinh con chó, hơn nữa lại chỉ thích ăn hai phiến môi trên môi dưới, tôi nhìn vào mắt hắn, thiếu chút nữa chết chìm, một đôi mắt hoa đào của tiểu Thái đồng chí giống hệt như nước hồ thu, sóng biếc lăn tăn, đang vô cùng dịu dàng nhìn về phía tôi.
Tôi run run, lập tức cảm thấy bàng quang thít chặt, vậy nên kẹp chân sợ hãi hỏi hắn: “Thái Kỳ, có phải anh thích tôi đúng không!” Không được, chuyện này phải hỏi cho rõ ràng, nếu không sẽ thực sự biến mấy lời đồn tiểu bạch kiểm bao dưỡng tiểu hắc kiểm kia thành sự thực.
Thái Kỳ giật mình lùi về phía sau một bước, sau đó cúi đầu xuống, nhìn tôi giống như nhìn một đứa thần kinh, một lúc sau, hắn bí hiểm lộ ra hàm răng trắng như tuyết, âm u vừa cười vừa hỏi tôi: “Cô cho là sao…”
Tôi lập tức mềm nhũn, tiện cách lại một lần nữa chiến
thắng nhân cách, giơ hai tay lên, đầu hàng: “Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi!” Hắn chẳng qua là nhìn tôi buồn cười, muốn đùa giỡn tôi thôi.
Sao lại liên quan đến tình cảm được chứ?
Giống như chính lời hắn đã nói, tôi không có gia thế, mà cũng không phải rực rỡ như tiên, cả người còn ngốc ngốc động kinh, có thể thích tôi, chẳng khác nào sao Hỏa đụng Trái đất cho lắm.
Đã qua Ninh tiểu tổng, tôi đối với những chuyện mập mờ đã hoàn toàn cách ly!
Vậy nên, tôi chớp mắt, vuốt vuốt môi, cáu: “Chỉ là chớp mắt thôi, anh đâu cần phải cắn môi tôi chứ!”
Đây căn bản không phải là một nụ hôn mập mờ gì cả, tôi bi ai nhận ra, nụ hôn đầu của tôi đây vẫn còn vinh quang tồn tại.
Đồng chí Thái Kỳ chính là một con chó săn đói khát, nhào lên, chỉ có cắn, cũng không có động tác khác, hôm qua lúc về tôi còn tra tư liệu chi tiết về hôn môi mà.
Căn cứ vào tài liệu tin cậy trên internet mà nói, cái loại này của hắn rất khó có thể gọi là hôn.
“Không cắn, thì làm sao mà tới gần được, chớp như vậy không thú vị!” Thái Kỳ đưa tay nhận lấy chén trà trong tay tôi, uống sạch sẽ trà ngon lành lần hai của tôi, sau đó loẹt quẹt đôi dép, lại chui tọt vào phòng họp.
Tôi nghĩ bây giờ Thái Kỳ đã là đèn sáng của tôi, tôi cần phải đứng sau đèn sáng. Vậy nên một đường bì bạch chạy theo, lúc đi ngang qua Tiễn Đạc đang hóa đá, tôi rất lễ phép chào hắn một tiếng.
“Ô, buổi sáng tốt lành!”
Tiễn Đạc vẫn hóa đá ở bên cạnh cửa kính, vẻ mặt cứng nhắc, nghe tôi thăm hỏi, cổ cứng ngắc xoay lại 45 độ, ngơ ngác đáp lại tôi: “Ô, buổi tối tốt lành!”
Đáng thương, đứa nhỏ này họp nhiều quá nên ngu luôn rồi! Chẳng trách một đám bên Tường Thực kia cứ ngồi xuống là chẳng khác nào một hàng cọc gỗ, bao gồm cả Ninh tiểu tổng nhà bọn họ, mới sáng sớm đã thẫn thờ, nào có tinh thần phấn chấn như tinh anh Thiên Duyệt chúng tôi, nghĩ đến đây, tôi chạy thẳng như bay qua, quyết định theo sát đèn sáng của mình.
Dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người, tôi nịnh nọt đưa chén trà mình vừa mới rót đầy cho Thái Kỳ: “Thái trợ lý, trời nóng khô hạn, uống nhiều nước vào!”
Suy nghĩ một chút đến đám hán gian trong phòng pha trà, cảm thấy không đủ để tôi biểu đạt tình cảm chân chó dữ dội của mình, tôi bắt đầu phe phẩy sổ ghi chép quạt cho hắn.
Thái Kỳ híp mắt, cong môi hưởng thụ tôi vỗ mông ngựa, vừa cười nói: “Aiz, ngoan ngoan ngoan! Hồng Kỳ lớn rồi, hiểu chuyện đấy!”
Mẹ kiếp, hắn thực sự coi hắn là Thái pa pa sao!
Một buổi sáng, Ninh Mặc đi vệ sinh những tám lần, mỗi lần đi qua chỗ tôi và Thái Kỳ, đều lạnh lùng hừ, vừa hừ vừa dùng ánh mắt lạnh như băng trừng Thái Kỳ.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, hắn lại hừ lạnh chạy ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua Thái Kỳ, Thái đồng chí cũng không giữ được nụ cười bình tĩnh nữa.
Tôi thấy Thái đồng chí rất lễ phép nghiêng người qua, lặng lẽ ngoắc ngoắc ngón tay với Ninh Mặc, ý bảo hắn ta lặng lẽ lại gần.
Ninh Mặc ngẩn người, nheo mắt, quả nhiên tiền lại gần.
“Aiz, Ninh tiểu tổng, cậu bị trĩ đúng không, đi đường kiểu gì cũng phải kẹp chân rên hừ hừ vậy…”
“Anh anh anh….” Tay Ninh Mặc run run, không nói thành câu.
Thái Kỳ lại dùng cái giọng càng mềm mại càng quan tâm trấn an hắn: “Không cần nóng vội, Ninh tiểu tổng, Hồng Kỳ đâu phải người ngoài, cô ấy sẽ không nói lung tung chuyện này đâu, thật ra bị trĩ cũng đâu phải chuyện gì to tát, bôi thuốc vào là OK!”
Phụt, cái tay đang bưng chén trà của tôi run lên, lúc ngẩng đầu lên nhìn, mặt của Ninh Mặc đã hoàn toàn đen sì, hắn chỉ liếc tôi một cái, càng thêm lắp bắp chỉ vào Thái Kỳ, nhịn hồi lâu, đột nhiên cao giọng, tức giận mắng: “Anh, vô sỉ!”
Các đồng nghiệp bên trong phòng họp đều khựng lại, nhìn về phía chúng tôi.
Thái Kỳ vừa mới lúng ta lúng túng móc từ trong túi xách ra tuýp thuốc bôi gì đó, đang định đưa cho Ninh Mặc, hắn lại rống như vậy, tay l