Old school Swatch Watches
Tình Yêu Đan Xen Thời Gian

Tình Yêu Đan Xen Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322705

Bình chọn: 10.00/10/270 lượt.

a chống ở cửa. Ngoài cửa thỉnh thoảng truyền đến tiếng rít gào:

“Là một nữ nhân! Lão Lý cư nhiên bảo chúng ta ám toán một nữ nhân!”

“Tẩu tẩu!” Vô Hà bị tiếng va chạm làm cho bừng tỉnh, Huyễn Nhi kéo nàng xuống giường giấu ở dưới sàng, nói nhỏ:

“Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đừng ra ngoài!”

Cánh cửa phòng trong rốt cục không chịu nổi va đập, bàn trang điểm khuynh đảo ra phía sau đồng thời cửa bị phá thông. Huyễn Nhi đứng dậy nắm lấy chăn ném về phía hai nam nhân trùm lên, quơ lấy cái ghế dùng sức đập hai bóng người đang giãy dụa kia. Trong lúc giãy dụa, đại đao không có mắt ở trên vai trái của nàng làm một đường máu. Huyễn Nhi chỉ cảm thấy bả vai có một trận nóng rực đau đớn, có thể miệng vết thương không sâu, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thật khó có thể chịu đựng được, hơn nữa cũng không có thời gian cảm nhận đau đớn, trước tiên đem đạo phỉ xử lý mới là quan trọng nhất!

Ngay khi hai đạo phỉ rốt cục kéo tấm chăn xuống, tức giận đến mức trên đầu bốc khói, thời điểm tính toán một đao đâm chết nàng, mới giơ cán đao lên cao, nhưng lại cùng lúc tê liệt ngã xuống ở trước mặt nàng, ngay lập tức liền không có nhúc nhích. Đứng phía sau thổ phỉ là ba huynh đệ Thạch gia. Thạch Vô Kỵ và Thạch Vô Ngân chỉ mặc quần áo trong, áo khoác cầm ở trên tay, còn Thạch Vô Giới thì cởi trần thân trên. Biểu hiện của ba người đều giống như là hỏa thiêu mông chạy tới, y quan* cũng không kịp chỉnh đốn. Rốt cục bọn họ vẫn là chạy đến, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc. [* : chú thích 6 (chương 2.1), mũ ở đây là mão, cái cố định búi tóc cho nam nhân á; còn y là y phục nhá'>

Châm ngọn nến. Vết máu trên vai Huyễn Nhi thấm ướt áo ngủ màu trắng lộ ra ngoài khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

“Nàng bị thương!” Thạch Vô Kỵ gầm lên giận dữ đi về phía nàng. Bị cơn giận dữ của hắn hù sợ, Huyễn Nhi sợ hãi lui về sau từng bước. Hắn muốn đánh nàng sao? Ông trời, hiện tại nàng vừa mệt vừa đau lại còn khiếp sợ vẫn chưa ổn định, căn bản không chịu nổi quả đấm của hắn, một đầu ngón tay cũng không chịu nổi.

Nàng vòng quanh cái bàn kêu:

“Ngươi không thể đánh ta, ít nhất phải chờ thương thế của ta tốt lên đã!”

“Nếu nàng không dừng lại để cho ta băng bó, không cần ta đánh, bản thân nàng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.” Bàn tay to của hắn vượt qua cái bàn bắt lấy cánh tay phải không bị thương của nàng, Huyễn Nhi liền rơi vào trong lòng ngực của hắn, hắn ôm ngang nàng ngồi ở trên giường, miệng cũng không nhàn rỗi.

“Vô Ngân, mang Vô Hà đến chỗ chúng ta đi ngủ; Vô Giới, đem mấy tên cặn bã này ném ra ngoài, đi tìm tiểu nhị nấu một chút nước nóng.”

Nhân sĩ tạp vụ đều chạy nhanh mở ra, Thạch Vô Kỵ mới đưa giá nến tới gần, cẩn thận xé y phục chung quanh miệng vết thương của nàng. Lông mày của hắn nhíu càng chặt hơn, mà khi hắn nhíu mày, gương mặt nam nhân nghiêm khắc có thể hù chết mười trái tim khỏe mạnh. Giờ phút này Huyễn Nhi vô cùng hoài niệm lúc hắn không cười bày ra gương mặt poker (bài tú lơ khơ), ít nhất sẽ không làm cho người sợ hãi đến lông mao dựng đứng.

“Ta biết ngươi rất tức giận, nhưng rốt cuộc ngươi đang giận cái gì? Thổ phỉ đến đây, ta không thể trơ mắt nhìn chính mình bị giết chết hoặc bắt làm tù binh, dù sao kết quả đều thê thảm giống nhau, đương nhiên ta muốn đánh cược một lần! Suy cho cùng, ta cũng không để cho muội muội bảo bối của ngươi thương tổn một cọng lông măng, không phải sao?” Nàng cảm thấy cần phải có nghĩa vụ giải thích những cái này, nhưng miệng vết thương truyền đến đau đớn khiến nàng rên rỉ ra tiếng, rốt cuộc nói không ra lời, cúi đầu nhìn miệng vết thương bên vai trái của mình, ước chừng dài mười cen-ti-mét, kéo dài đến trên ngực trái… Huyễn Nhi kinh hô! Nàng không biết từ lúc nào thân trên của mình đã trần trụi. Muốn lấy mền che lấp, lại phát hiện tấm chăn sớm đã bị nàng lấy ra ném cho bọn thổ phỉ, giờ phút này đang rách nát nằm ở trên sàn nhà, đành phải lấy tay che ngực, có chút ít còn hơn không. Hai gò má nổi lên khô nóng, không dám nhìn Thạch Vô Kỵ.

Cơn tức giận của Thạch Vô Kỵ đến từ bản thân mình, tức giận chính mình không thể hảo hảo bảo hộ nàng, để nàng một mình chống cự thổ phỉ lại bị thương. Mà tiểu nữ nhân này cư nhiên cho là hắn sẽ đánh nàng! Người bị thương không phải hẳn nên im lặng đồng thời suy yếu sao? Ngược lại nàng không ngừng mở miệng nói chuyện, tay không bị thương lại càng vội vàng che lấp thân thể.

“Đại ca, nước nóng đây!” Thạch Vô Giới đẩy cửa tiến vào, đang cầm nước nóng bốc khói cùng thuốc. Nhưng lại nhìn thấy đại ca bắn trở lại một ánh mắt giống như muốn giết người —— đây là lần thứ hai trong đêm nay Thạch Vô Kỵ không khống chế được.

“Đệ không thể gõ cửa trước rồi tiếp tục tiến vào sao?” Hắn rống to! Ngay lập tức đem áo khoác phủ lên thân thể trần trụi của Huyễn Nhi, Thạch Vô Giới vội vàng xoay người.

“Thực xin lỗi, đại ca, đệ không biết!” Trong giọng nói sợ hãi không thôi.

Tâm tư Huyễn Nhi không đành lòng, sau khi mặc áo khoác của Thạch Vô Kỵ vào nói nhỏ:

“Ngươi hung dữ như vậy làm cái gì? Người trong nhà còn muốn lạnh nhạt giống như người ngoài sao? Không cần phải vì một ngư