
ịnh phải hiểu rõ trong lúc đó bọn họ có vướng mắc gì trước đã. (7 : có thể hiểu là có nơi thuộc về)
“Tại sao lại yêu thích hắn? Chung quy một nhân quả đi?” (nguyên nhân và kết quả)
Một đôi mắt tiễn thủy của Vô Hà trở nên mê mông! Ánh mắt nhìn về phía phương xa, phảng phất rất nhiều rất nhiều cảnh tượng năm trước… Trong chốc lát, từ từ mở miệng:
“Thời thơ ấu, lúc Lãnh Cương và muội có trí nhớ thì luôn luôn ở cạnh nhau. Huynh ấy không để ý muội quá nhiều, không cùng muội nói chuyện, chỉ yên lặng đi theo muội. Là Lãnh thúc muốn huynh ấy bảo hộ muội. Bởi vì ba ca ca đều bận rộn luyện võ, bị Lãnh thúc đưa đến Tuyết Sơn, không có ở trong nhà. Cho nên, Lãnh Cương đối với muội mà nói như là đại ca, hoặc như là phụ thân.”
“Năm mười tuổi, Lãnh thúc mang muội cùng Lãnh Cương đến Tuyết Sơn thăm ca ca, nửa đường lại bị bầy sói công kích. Rất nhiều sói, hàng trăm hàng ngàn vây quanh xe ngựa. Lãnh thúc cùng phu xe đều toàn lực ứng phó, còn Lãnh Cương ôm chặt lấy muội. Một tay nắm chắc dây thừng thúc giục ngựa chạy. Có một vài con sói lớn mưu tính lên xe cắn người. Có lẽ thấy muội còn nhỏ không năng lực phản kháng, cho nên luôn luôn công kích muội. Huynh ấy… vết sẹo trên mặt chính là vì bảo hộ muội mà bị thương… Bị móng vuốt của sói cào bị thương… Khi đó Lãnh Cương vứt bỏ xe ngựa toàn lực bảo hộ muội, bị ba con sói lớn đâm vào ngã ra ngoài xe ngựa, lăn lộn mười trượng xuống nham thạch trong cốc… Trước khi chưa rơi xuống đất vẫn lấy thân thể làm đệm để cho muội khỏi bị va đập, … vì thế lưng của huynh ấy lại hoàn toàn thay đổi! Có một viên đá lồi nhọn đứng suýt chút nữa khiến huynh ấy bỏ mạng, xuyên thấu qua bả vai bên trái, toàn bộ phần lưng đâm vào đá vụn lớn nhỏ…”
Vô Hà lại rơi lệ lần nữa, vẻ mặt một mảnh tự trách cùng đau đớn, nắm chặt tay của Huyễn Nhi, nức nở nói: “Lãnh thúc chỉ mới rút ra viên nham thạch cắm trên bả vai huynh ấy. Chạy đến trên núi cầu y, các sư phụ của ca ca đều nói huynh ấy hết thuốc chữa, chết là cái chắc! May mắn, may mắn lúc ấy có một kỳ nhân đến Tuyết Sơn tìm linh dược đi ngang qua, mang huynh ấy đi, dùng thời gian một năm để chữa khỏi cho huynh ấy. Ba năm trước đây, Lãnh Cương từng quay về Ngạo Long bảo một lần. Tam ca nói huynh ấy đã là nhân vật nổi danh trên giang hồ. Truyền thừa y thuật trác tuyệt của kỳ nhân kia, hơn nữa có võ công hạng nhất… Muội thật là cao hứng khi huynh đã trở lại. Năm ấy muội đến tuổi cập kê(15 tuổi), mới vừa hoàn thành niên lễ, có rất nhiều người tới cửa cầu hôn. Muội hi vọng muội có thể làm tân nương của huynh ấy, hi vọng huynh ấy sẽ hướng đại ca mở miệng đề thân (= cầu hôn), nhưng, huynh ấy không có, ở được ba ngày lại biến mất, mà ba ngày đó lại tránh không gặp mặt muội. Sau khi biến mất liền không tiếp tục trở lại trong bảo (là ngạo long bảo á)… Lãnh Cương không muốn lưu lại nơi có muội. Đại tẩu, muội thích huynh ấy nha! Không phải áy náy, không phải báo ân, trong lòng muội chỉ có một mình huynh ấy! Tại sao huynh ấy muốn tránh muội! Cho dù huynh ấy không quan tâm đến muội, muội có thể nhìn thấy hắn cũng đã thỏa mãn… Hôm nay huynh ấy tới nông trường cỏ, muội không dám nhìn huynh ấy, sợ huynh ấy lại phải biến mất… muội thật là khổ sở, tẩu tẩu —— “
Ai! Tiểu khả nhân nhi đáng thường này. Sinh ra dưới thời đại này chính là thương tâm như vậy. Nữ hài tử không thể nói ra tình ý của mình, không thể biểu đạt ý kiến của mình. Bất cứ chuyện gì đều phải dựa vào phụ huynh quyết định, hôn nhân cứ như vậy mà lập thành; còn nữa, dựa vào lời nói của người làm mai mối, giật dây lung tung, đương sự nào có phần hé răng?
Huyễn Nhi đối với Lãnh Cương sâu sắc cảm kích khâm phục. Lãnh Cương bảo hộ Vô Hà như vậy, nào có đạo lý đối với nàng vô tình. Trong lòng nàng vòng vo mấy vòng.
“Đừng khóc, Vô Hà, nhất định Lãnh Cương cảm thấy mình không xứng với muội nên mới né tránh muội.”
Vô Hà lắc đầu.
“Không, huynh ấy nhất định oán hận muội mới trốn tránh muội. Muội hại huynh ấy phá tướng mạo, hại huynh ấy gần bỏ mạng…” Vô Hà hối hận quở trách chính mình.
Huyễn Nhi cắt đứt lời của nàng.
“Tuyệt đối không phải. Tẩu hỏi muội, phụ thân của Lãnh Cương chính là Lãnh thúc, ông ấy là người như thế nào? Ông ấy chỉ là tổng quản, vì cái gì các người đối với ông ấy tôn kính như vậy? Vì cái gì đám người Vô Kỵ chạy đến Tuyết Sơn luyện công? Để muội ở một mình.” Nàng vẫn không hiểu rõ qua lại của Thạch gia. Giờ phút này đương nhiên nàng không phải đang giúp Tô Quang Bình tìm hiểu những thứ kia, mà là nàng phát hiện phụ thân của Lãnh Cương hẳn là lực ngăn cản lớn nhất của Lãnh Cương; trái lại nàng cũng đối với người Lãnh thúc này tò mò.
May mắn Vô Hà cũng không cho rằng Huyễn Nhi đang tìm hiểu cái gì. Nói nhỏ:
“Muội ra đời được ba tháng, cha mẹ liền qua đời, một mình Lãnh thúc mang huynh đệ chúng muội đi. Về sản nghiệp kinh doanh của Thạch gia, sau khi đại ca có thể một mình đảm đương một phía đều chuyển giao toàn bộ cho đại ca, còn chính mình lui trở về làm chức vị tổng quản. Nguyên bản muội muốn bái ông ấy làm nghĩa phụ, nhưng Lãnh thúc không chịu, ông ấy rất giữ nghiêm phận chủ tớ. Ông ấy và phụ