Pair of Vintage Old School Fru
Tình Yêu Đan Xen Thời Gian

Tình Yêu Đan Xen Thời Gian

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323051

Bình chọn: 9.00/10/305 lượt.

Vô Giới ném đi một ít bùn trong tay; còn Lãnh Cương đi ra cửa cùng lúc sát bên người Thạch Vô Kỵ, Thạch Vô Kỵ hỏi:

.

“Đi đâu?”

.

“Giải quyết tư vụ.”

.

Hắn không nói rõ, nhưng Thạch Vô Kỵ biết Lãnh Cương muốn đi xử lý Kha Chính Minh.

.

“Ngay cả phần của ta cũng cùng nhau tính đi, nhưng lưu lại cho hắn một mạng.”

.

“Biết.” Lãnh Cương đi ra ngoài!

.

Huyễn Nhi vô cùng không rõ ràng hai người bọn họ bí hiểm cái gì, giữ chặt Thạch Vô Kỵ nói :

.

“Muốn giết người nào sao?”

.

“Không có.” Thạch Vô Kỵ đỡ nàng ngồi trở lại trên ghế, đem một chén trà sâm cho nàng uống.

.

Thạch Vô Giới khẩn cấp hỏi:

.

“Đại tẩu, một hai ba bốn năm sáu bảy yết hậu ngữ là cái gì?”

.

Huyễn Nhi cố ý lớn tiếng thở dài.

.

“Cái gọi là ‘tự bộc kỳ đoản’ ngài hiểu chưa? Không hiểu chí ít cũng phải giả hiểu, miễn cho người khác cười đệ không có học vấn.”

.

Lúc này hiếm thấy Vô Giới nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

.

“Học vấn học thức, muốn học muốn hỏi, tài khiếu học vấn, đại tẩu nha, bạo dạn hỏi dĩ cầu đáp án chung quy so với giả hiểu còn tốt hơn đi?”

.

Nàng tán thưởng gật đầu, tiểu tử này luôn đấu võ mồm thất bại, cũng rất có tiến bộ, Huyễn Nhi không hề treo ngược khẩu vị của hắn. “Sau bảy chính là tám nha, ‘vương bát’ giả, ‘vương bát’ dã. Không khó minh bạch.”

.

[tám = bát.

.

vương bát có hai nghĩa, một là tên thường gọi của rùa hoặc ba ba; hai là ‘bị cắm sừng’ (lời mắng người có vợ ngoại tình) => cho nên ta không bk ý của Huyễn Nhi mắng ông ta là đồ con rùa hay là mắng ông ta bị cắm sừng, mà ta nghĩ chắc mà mắng ông ta là đồ con rùa á'>

.

Mọi người bật cười, quên mất không vui ban nãy, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Huyễn Nhi không muốn nói đến Tô Quang Bình, bởi vì nàng đã phát hiện chuyện khiến nàng có hứng thú nhất! Hai mắt sáng ngời cộng thêm sùng bái nhìn về phía trượng phu.

.

“Thiếp không biết chàng biết võ công đấy! Phi đao là chàng phóng ra có đúng không? Chàng có biết bay không? Cho tới bây giờ thiếp đều cho rằng võ công chính là võ hiệp trong tiểu thuyết gạt người gì đó, không thể tưởng được thật sự là có đấy! Luyện như thế nào? Dạy thiếp được không?”

.

Thạch Vô Kỵ phớt lờ cười khẽ.

.

“Cho rằng ta là thần tiên sao? Cái phi thiên này nhiều lắm là thân thể rắn chắc, có thể hành động mau lẹ một chút, nhảy cao, chạy trốn xa, một ngụm khí đan điền có thể so với người bình thường chống đẩy lâu hơn, rất nhiều người chưa từng dòm ngó sâu sắc đã đêm nó thuần hóa. Luyện công vô cùng vất vả, ba người chúng ta lên núi luyện công gần hai mươi năm, cũng chỉ là như thế mà thôi, nàng cho rằng loại chuyện này một đá liền được sao?”

.

“Quá khiêm tốn, đại hiệp.” Huyễn Nhi bất mãn Vô Kỵ một lời kéo qua. Nếu như hỏi không ra cái gì liền lấy hành động biểu thị, đem chén trà sâm đã uống một nửa nếm đến trên người Vô Ngân. Chỉ thấy Vô Ngân mở cây quạt, thân hình động cũng không động chỉ lật cái tay, nửa chén trà sâm bình an đứng ở trên cây quạt, Huyễn Nhi trực tiếp vỗ tay bảo hay.

.

“Hảo hảo nhìn xem! So với giở trò tạp kỹ còn lợi hại hơn!” Hóa ra ba người đều giấu nghề. Nếu bọn hắn không có ý biểu hiện, ngược lại nàng có thể cho bọn hắn cơ hội biểu hiện, trong lòng nghĩ đến một kế, không ngừng cười trộm ý xấu của mình.

.

“Sau này nha, ta sẽ rất không cẩn thận từ lầu hai làm ngã chậu hoa, chậu hoa có thể sẽ rớt trúng ở trên người các ngươi. Sẽ rất không cẩn thận lúc đi bộ vấp ngã, vừa khéo đẩy ngã người bên cạnh xuống sông, cũng có thể sẽ không chú ý gọi người đào một động lớn —— cái loại động lớn này có thể ngã chết người, người không cẩn thận đi qua liền xin lỗi trước! Ai nha! Ta là phụ nữ có thai nha, tính hay quên, hành động bất tiện, mọi người bỏ qua cho.”

.

Đây là uy hiếp! Vẻ mặt của ba huynh đệ đều không khá hơn chút nào.

.

Huyễn Nhi đứng dậy, lôi kéo Vô Hà đang cố gắng nhịn cười rời khỏi Tụ Hiền lâu.

.

“Chúng ta đến Mai viện, có chuyện tìm ta thì đến Mai viện, các ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Hài hước bỏ lại một câu này, tiếng cười thanh thúy từ hành lang dài truyền đến…

.

Ngược lại Thạch Vô Kỵ bật cười, lơ đểnh, trước tiên làm chính sự quan trọng hơn.

.

“Vô Giới, buổi tối dẫn người đem thủ hạ của Tô Quang Bình xử lí, tránh cho bọn hắn tiếp tục xuống tay với Huyễn Nhi.”

.

“Đã biết.” Vô Giới đáp lại.

.

“Bên Lãnh thúc thì sao?” Thạch Vô Kỵ nhìn về phía Vô Ngân.

.

Vô Ngân nói :

.

“Bồ câu đưa thư báo lại, ngày mai sẽ tới.”

.

Thời gian không đến bốn ngày, liền có thể đem người mang đến, Lãnh Tự Dương làm việc không cần phải nói. Nhưng một ngày một đêm khoái mã cấp tốc chạy, nương của Huyễn Nhi chịu được sao?

.

“Từ Giang Tô mang đến?”

.

“Không! Từ Tế Nam, bởi vì đại phòng, nhị phòng Tô gia không dung nạp nàng, đem nàng ném đến một biệt viện hoang vu ở Tế Nam mặc cho nàng tự sinh tự diệt; Lãnh thúc cũng không chạy một ngày một đêm.” Vô Ngân nói rõ.

.

Trên thực tế, từ Tế Nam, lộ trình bốn ngày có hơi chậm một chút.

.

“Khi nào chúng ta xuôi Nam?” Vô Giới hỏi.

.

Hiện nay bốn cừu gia (kẻ thù) đều đã xác định rõ là người nào. Ngạo Long bảo cố gắng nhiều năm bởi vì báo thù, lấy a