80s toys - Atari. I still have
Tình Yêu Đau Đớn Thế

Tình Yêu Đau Đớn Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323793

Bình chọn: 7.5.00/10/379 lượt.

Sắc mặt kẻ bị đẩy ra hệt như người gặp

ma giữa ban ngày, một sự biểu lộ vô cùng sinh động trên gương mặt điển trai quá

mức, lông mày gã nhướn lên khiến mọi cảm xúc không thể diễn đạt bằng lời đều

thi nhau hiện ra, như thể người bị cưỡng hôn chính là gã.


Chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ gặp Tôn Văn Tấn trong

tình huống như thế!

Đó có thể coi là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Đường

Du quay lại thành phố N. Theo chỉ dẫn, Đường Du bắt taxi từ khách sạn nơi cô ở

để đến biệt thự tìm Tô Nhiêu. Từ trong xe nhìn ra ngoài, toàn là cảnh thành phố

ban đêm phồn hoa, náo nhiệt với những sắc đèn màu xanh đỏ.

Ra khỏi thành phố ồn ào, xe dần đi lên núi. Xung quanh

con đường núi là những cây ngô đồng Pháp cao lớn, trồng thành hàng. Tay lái xe

không kìm được sự tò mò, liền hỏi: “Cô sống ở đây à?”

“Không, tôi đến thăm bạn!”

“Haha, bạn cô giàu có thật đấy? Đây là khu người giàu

nổi tiếng của thành phố N chúng tôi. Mỗi căn biệt thự cũng dễ đến mấy chục

triệu.” Tay lái xe nhất thời nổi hứng trầm trồ thốt lên đầy ngưỡng mộ, nói

xong, thấy Đường Du không phản ứng gì nên không tiếp tục nữa.

Những tòa biệt thự nối tiếp cửa kính ô tô mỗi lúc một

nhiều, lát sau, xe rẽ ngoặt rồi dừng lại, đến nơi rồi.

Trả xong tiền taxi, Đường Du thấy một phụ nữ từ trong

nhà ra đón, chị ta thấy cô xuống xe liền vội cười hỏi: “Cô có phải là Đường Du

không? Tô Nhiêu dặn tôi đón cô.”

Đường Du ngạc nhiên hỏi: “Tô Nhiêu đâu, cô ấy đi đâu

rồi?”

“Cô ấy à.” Người phụ nữ cười đầy ẩn ý, “vừa nghe bảo

Tôn Văn Tấn về liền lập tức xuống núi đón rồi, thế nên mới dặn tôi ra cổng lớn

dẫn cô vào. Nhưng mà, tôi ra đến cổng lớn đã thấy Tôn Văn Tấn rồi, Tô Nhiêu

không đón được anh ấy chắc sẽ quay về nhanh thôi. Cô vào trong nhà đợi đi.”

May quá, gặp Tôn Văn Tấn cũng là lý do chính Đường Du

đến thành phố N lần này. Trước khi đến đây, cô đã tự nhủ với mình là phải xem

người đàn ông đó thế nào mà khiến Tô Nhiêu mới gặp đã không thể dứt ra được.

Đường Du và Tô Nhiêu cùng học đại học ở thành phố B. Đã hai tháng nay không

thấy Tô Nhiêu xuất hiện ở khoa. Phải biết rằng cả hai mới chỉ là sinh viên năm

thứ hai, hơn nữa, trước đây, Tô Nhiêu chưa từng biết trốn học bao giờ. Do hoàn

cảnh gia đình khó khăn, việc cô học đại học đã ngốn hết khoản tiền tích góp của

mẹ nên Tô Nhiêu vô cùng trân trọng việc học hành. Không ngờ, cô gái ngoan đó đã

nghỉ liền một mạch hai tháng nay không đến trường.

Việc này xảy ra sau khi Tô Nhiêu quen Tôn Văn Tấn.

Đường Du không khuyên can được nên đành phải bịa lý do rằng bạn bị ốm. Hôm cô

lên khoa xin nghỉ, chủ nhiệm khoa còn gặng hỏi rốt cuộc Tô Nhiêu bị bệnh gì.

Bệnh gì à? Virus bệnh này tên là Tôn Văn Tấn! Đương nhiên Đường Du không nói

vậy, chỉ nói rằng Tô Nhiêu bị thương hàn, phải nằm viện mấy tháng. Thầy có biết

cuốn “Thương hàn tạp bệnh luận” của Trương Trung Cảnh không? Vào thời cổ đại,

bệnh này được coi là trọng bệnh, hầu như không chữa được, ngay cả thời nay cũng

khó chữa trị, nên bạn ấy phải nằm viện rồi.

Thầy chủ nhiệm nhìn Đường Du hoa chân múa tay minh

họa, cuối cùng gật đầu bảo hiểu rồi, rồi dặn Đường Du nói với Tô Nhiêu nhớ mang

xác nhận của bệnh viện về.

Đường Du và Tô Nhiêu năm nay hai mươi tuổi, là sinh

viên năm thứ hai khoa tiếng Pháp của một trường đại học tại thành phố B.

Ba tháng trước, đó là lúc mới khai giảng, sau khi từ

nhàường, tủ quần áo của Tô Nhiêu nhét đầy những bộ quần áo thời trang kiểu dáng

mới nhất, hơn nữa lại toàn của các hãng danh tiếng. Sở dĩ Đường Du biết đến các

logo này là do trước đây cô học trong trường trung học dành cho giới quý tộc, ở

đó mọi người đều là fan trung thành của các hãng danh tiếng. Trước đây cô cũng

từng mua khá nhiều, nhưng từ khi lên đại học, cô bắt đầu học cách ăn mặc giản

dị chỉ với quần jean và áo thun. Tô Nhiêu không phải con nhà khá giả, cô chỉ có

mẹ là một bác sĩ bình thường. Cô thường ngày cũng cực kỳ tiết kiệm, nhưng giờ

đây, giá mỗi món trong tủ quần áo của cô nếu treo trong hiệu cũng dễ đến mấy số

không đằng sau. Dần dần, Đường Du còn thấy trong tủ lạnh bắt đầu có thêm vài lọ

nước hoa đắt tiền. Tô Nhiêu còn tặng cho Đường Du lọ nước hoa Lục Thần mà cô

mới mua. Đường Du thấy khó hiểu.

Tô Nhiêu nói: “Mình bây giờ không thích loại ấy, đổi

dùng loại khác rồi.”

Trước đây cô vẫn hay dùng nước hoa Lục Thần, còn nói

là thích nhất vì nó chống được muỗi nữa.

Thấy Đường Du tỏ vẻ nghi ngờ, Tô Nhiêu bắt đầu giới

thiệu cho Đường Du về những lọ thủy tinh trong tủ lạnh, nào là hương gì, mùi

hương thay đổi trong từng giai đoạn ra sao, nghe rất ư thành thạo sành sỏi.

Đường Du cuối cùng cũng hiểu ra, “Những điều này đều

do gã đó dạy cậu phải không?”

Đàn ông mà hiểu phụ nữ và đồ dùng của phụ nữ đến vậy,

lại còn mua được nhiều món đồ đắt tiền thế, liệu có tin tưởng được không?

Quả nhiên không lâu sau, Tô Nhiêu bỏ bê việc học hành

theo Tôn Văn Tấn đi thành phố N. Sau đó cô bỏ học luôn hai tháng trời. Đường Du

gọi điện thoại nói thế nào cô cũng không về. Đường Du hỏi cô rốt cuộc có còn

cần tương lại nữa không? Tô Nhiêu đáp: “Dù ch