Old school Swatch Watches
Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322522

Bình chọn: 9.5.00/10/252 lượt.

anh, giọng nói tràn đầy hấp dẫn: “Em đang nghĩ, chúng ta có nên sinh một đứa bé nữa hay không?”

Trong mắt Tả Hồng lóe lên sự vui mừng, từ sau khi Quyên Tử nhà anh sinh con thì đều bận rộng.... giảm cân, sau đó lại là sự nghiệp, trước kia anh cũng biết yêu một cô gái mạnh mẽ như vậy, đời này anh cũng đừng nghĩ sống cùng vợ con qua ngày.

Trong cuộc đời vợ anh, không thể thiếu sự nghiệp, hơn nữa cô ấy cũng thực sự là người con gái có năng lực, trong thời gian hai năm, từ tòa soạn báo làm đến đài truyền hình, nhà vợ anh cũng không phải là nghèo rớt mùng tơi, mà là một đại mỹ nữ quang vinh chói lọi, cô thường mời những nhân vật buôn bán nổi danh, làm thành một tiết mục rất được hoan nghênh.

Hào quang của cô, anh muốn giấu cũng không giấu được, anh chỉ cần làm người đàn ông sau lưng cô, ở thời điểm cô mệt mỏi để cô có thể dựa vào, mẹ anh nói, anh sống quá uất ức, thật ra thì mẹ anh không biết đây đều những thứ anh mơ mộng trước đây mà không có kết quả.

Ban đầu là đơn phương quấn cô, cho tới bây giờ anh cũng không hi vọng xa vời là cô nhóc này sẽ yêu thương anh, sinh con dưỡng cái cho anh. Hôm nay đây anh đã có đầy đủ tất cả, hơn nữa, đây là vợ anh, là người anh yêu thương từ tận trong tim, cô vui vẻ trong ánh hào quang cũng luôn làm cho anh kiêu ngạo tự hào.

Anh muốn làm hòa hoãn sự căng thẳng của mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, có lẽ sinh thêm một đứa con trai thì có thể giải quyết toàn bộ căng thẳng, nhưng anh không muốn để Quyên Tử phải chịu thêm bất cứ khổ sở nào nữa, có cô, có tiểu Quyên, cuộc sống của Tả Hồng anh không còn cầu gì nữa.

Bây giờ Quyen Tử nhà anh nói ra như vậy, khiến cho anh đau lòng đứng lên: “Em không cần vì mẹ anh.....”

Anh chưa nói xong hết câu, Quyên Tử đã đưa tay che môi của anh: “Thật ra thì cũng vì bác, Mạc gia cần thêm tiếng cười của đứa nhỏ”

Tả Hồng kỳ quái đứng lên: “Mạc gia có ba người anh, sao phải dùng đến chúng ta?”

Quyên Tử nhìn anh cười hồi lâu, đưa tay vào vạt áo trước, nhẹ nhàng đi xuống.............

“Ừ..........A.............Quyên nhi, Quyên nhi.................”

Tả Hồng cảm thấy mình quả thật rất không có tiền đồ, đã sống với nhau lâu như vậy rồi, chỉ cần cô nhóc này dùng một chiêu này, anh vẫn như cũ không hề có sức chống cự.

Rút tay cô ra, khẽ cong người ôm eo cô, động tác nhanh chóng............

Một hồi trời đất quay cuồng, Quyên Tử đã nằm trên giường lớn, áo ngủ rộng mở, dáng vẻ Tả Hồng gấp gáp, khiến cho Quyên Tử không khỏi cười khanh khách ra tiếng.

Tả Hồng mất mặt, cắn răng trực tiếp làm tới: “Yêu tinh, dám cười nhạo chồng em, xem anh thu thập em như thế nào.....”

Sau một giây ấy, anh lại bị Quyên Tử cưỡi trên người, Quyên Tử híp mắt nhìn anh, đẩy cánh tay rối ren của anh, đưa tay kéo dây áo ngủ của mình ra, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, lướt qua, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng kích tình.... chậm rãi giơ mông..... ngồi lên.....

Chút lý trí còn sót lại của Tả Hồng là: “Cô nhóc này ở trên giường vẫn như cũ không để cho anh chiếm quá nhiều thượng phong a.”

Thời tiết giữa hè, cây cối xanh um, khu biệt thự ngoại ô yên tĩnh tốt lành, từ trên cây ven đường thỉnh thoảng có tiếng ve kêu, từ sau giữa trưa mùa hè, tiếng ve kêu này thêm vào chút sức sống, trong một biệt thự màu trắng, chợt truyền đến âm thanh thanh thúy mềm mại:

“Diệp Hồng Kỳ, cậu mau đứng lên, mau đứng lên, cậu nhìn thấy không, bên kia, bên kia, trên cái cây đó”

Một tay Diệp Hồng Kỳ đút trong túi quần, một tay che nắng híp mắt lại, ngẩng đầu tìm cả nửa ngày, rốt cuộc ở cách lá cây gần nhất, thấy được “cái đó” nằm ở phía trên không nhúc nhích, gần như là lẫn vào màu của chiếc lá cây khô.

Diệp Hồng Kỳ cũng không hiểu, con nhóc này làm sao lại lắm trò như vậy, một lái sai khiến làm thế này, một lát lại sai mình làm cái khác, hơn nữa cha con nhóc này, chú Tả mỗi lần nhìn anh đều dùng ánh mắt gì đó, nói với ông nội gi mà, đúng rồi, cấp bậc kẻ địch cùng một dạng, chỉ sợ anh đem tiểu Quyên nhà chú làm hỏng

Diệp Hồng Kỳ quét mắt nhìn con nhóc đứng dưới tàng cây, khuôn mặt gấp gáp, như trái táo hồng hồng, hai mắt thật to, đôi môi màu hồng nhạt khẽ giương, giống như cánh hoa nhỏ nở rộ trong vườn, tóc dài đen nhánh, xõa xuống, thật vô cùng xinh đẹp.

Trên đầu mang theo một chiếc nơ cài tóc hình con bướm màu xanh dương, mặc một chiếc váy lụa mỏng màu xanh dương, trên váy có một đóa hoa hồng màu lam thật to, tất trắng, giày cũng màu xanh dương nhạt, đứng ở nơi đó, giống như một tiên nữ trong chuyện cổ tích.

Diệp Hồng Kỳ thích nhất một người, chính là dì Quyên Tử, trong lòng cậu, dì Quyên Tử luôn xinh đẹp, lợi hại như vậy, có thể nghĩ ra rất nhiều cách giải quyết khó khăn gặp phải, cũng sẽ không giống như cha cậu, luôn giành mẹ với cậu.

Sau này đi học, thầy giáo yêu cầu làm bài tập làm văn, đề bài là lý tưởng của tôi, Diệp Hồng ký viết là: lý tưởng của tôi là cưới dì Quyên Tử làm vợ.

Lúc ấy chủ nhiệm lớp đọc xong, trực tiếp mời mẹ cậu đi trường học uống trà, về sau mẹ cậu rất nghiêm túc hỏi:

“Tại sao muốn cưới dì Quyên Tử làm vợ?”

Diệp Hồng Kỳ đương nhiên nói:

“Bởi vì dì Quyên Tử xinh đẹp