
ng thấy cô tỏ vẻ không sao cả, thì khẽ thở dài. May mà đứa nhỏ này kiên cường như vậy, nếu đổi lại là Tiểu Anh gặp tình cảnh này, chắc chắn con bé sẽ cả ngày đều khóc lóc bi thảm cho mà
xem.
“Tìm không được thì không cần gả đi nữa, con sẽ trở về giúp
viện trưởng nhé.” Tố Tố cười cho qua, nếu cô không tìm được một người
“tâm linh tương thông” với cô, thì cô sẽ tình nguyện ở như vậy một mình
cả đời.
Viện trưởng đau lòng ôm đầu Tố Tố, đứa nhỏ này thiện
lương như vậy, nhất định sẽ được hạnh phúc. Tự dưng nhớ ra gì đó, bà khẽ nhấc đầu cô lên, nhìn cô nói, “Lúc con nằm viện, Chung tiên sinh có đến một hai lần, nói rằng con luôn nhớ cô nhi viện, nên đến xem trong viện
có gì…..cần giúp đỡ không.”
Tố Tố nghe xong thì sửng sốt, Chung Bình tự mình đến cô nhi viện ư, việc này cô thật không thể ngờ được!
“Cậu ấy còn mua rất nhiều đồ chơi cho tụi nhỏ, an ủi bọn chúng rằng chị Tố
Tố sẽ rất nhanh khỏi lại, rất nhanh có thể trở về chơi với bọn chúng.
Làm cho bọn nhỏ đều khóc loạn hết cả lên, bây giờ bọn nó thỉnh thoảng
vẫn thường hỏi ta, khi nào thì anh Chung lại đến.” Viện trưởng mỗi khi
nhắc đến Chung Bình, trên mặt lại lộ ra nụ cười hiền lành, Chung tiên
sinh đối với cô nhi viện của bọn họ quả thực rất tận tâm.
Tố Tố
nghe bà nói lại tưởng tượng ra cảnh Chung Bình bị một đám trẻ vây lại ở
trong, dịu dàng an ủi chúng, trái tim cô không khỏi co rút đau đớn,
Chung Bình, anh còn làm bao nhiêu chuyện mà tôi không biết nữa đây?
Viện trưởng sờ sờ mái tóc ngắn của cô, “Con cùng Chung tiên sinh quen biết,
có rảnh thì thay ta đi gặp cậu ấy, bảo bọn nhỏ đều rất nhớ cậu ấy.” Bạn
của Tố Tố thật giống cô đều là người sống tình cảm như vậy.
Tố Tố gật nhẹ đầu, hơn một tuần qua, cô cũng không gặp được Chung Bình, không biết có phải gần đây anh lại bận gì không.
–
Buổi chiều hôm đó, A Cường chở Tố Tố từ cô nhi viện về nhà trước, sau đó mới quay xe đi về khách sạn.
Tố Tố ngồi ở nhà, ngẫm lại lời nói của viện trưởng, sau đó quyết định đi
đến bệnh viện gặp anh. Mặc kệ Chung Bình có đang ở đó hay không, cô vẫn
muốn anh biết bọn nhỏ rất nhớ anh.
Tố Tố nghĩ vậy, liền đội thêm mũ ra khỏi nhà, rồi ngồi trên xe bus để đến bệnh viện.
Bệnh viện, nơi đây vẫn luôn đông đúc và nhốn nháo như vậy, Tố Tố đi thang
máy lên tầng, rất nhanh đã đến phòng làm việc của anh. Nhưng khi liếc
nhìn vào bên trong, thì lại không thấy bóng dáng của Chung Bình đâu, mà
chỉ có một bác sĩ đang ngồi ở bên cạnh bàn. Tố Tố cảm thấy hơi mất mát,
chậm rãi tựa vào một bên tường, đưa mắt nhìn sang hai bên, có phải Chung Bình đang đi khám bệnh rồi không?
Nhưng đợi mãi một lúc lâu, anh vẫn chưa trở về. Tố Tố đành thở dài, quyết định đi về trước.
Đứng trước thang máy, nhìn thấy cả một đống người đang chen chúc cô liền
quyết định đi thang bộ xuống tầng. Tố Tố đẩy cửa thoát hiểm rồi đi
xuống, ở trong này luôn lờ mờ không rõ cũng không có ai cả, cô sẽ không
phải lo lắng bị người khác chú ý nữa.
Nhưng khi đi xuống đến lầu
ba, cô lại bị một giọng nói quen thuộc thu hút, Tố Tố nhẹ nhàng tiến lại gần, thì giọng nói kia càng ngày càng rõ ràng hơn, trái tim cô như bị
ai bóp nhẹ một chút, giọng nói trầm ấm kia……Tố Tố ngừng thở, tim lại bắt đầu đập hỗn loạn, Chung Bình sao lại ở đây!
Chung Bình giống như là đang cùng một người nữa nói chuyện, giọng nói người kia rất xa lạ,
cô khẳng định là mình chưa từng nghe qua, nhưng tại sao bọn họ phải thần thần bí bí ở đây, sao không đàng hoàng ở trong phòng làm việc mà nói
chuyện? Tố Tố nghĩ vậy thì không tránh khỏi có chút tò mò, liền vểnh tai lên nghe.
“Hôm qua tổng biên lại hỏi tôi, thư kia từ đâu mà có?” Đây không phải là giọng nói của Chung Bình.
“Cậu nói thế nào?” là anh lên tiếng.
“Tôi còn không phải làm theo lời cậu, không biết ai viết thư. Nhưng mà tổng
biên nói là cấp trên đang muốn tra xem người này là ai, xem ai lại dám
đem chuyện này gửi lên đến quận? Cậu lần này làm cho bên trên rối loạn
một phen đến không thể thanh thản nổi.” Giọng người kia có chút châm
biếm
“Cậu đừng quản nhiều như vậy, việc này cứ nói là cậu không
biết. Dù sao tin này cũng là do cậu viết rồi, cậu cũng không phải chịu
tổn thất gì đâu.” Chung Bình dường như không cho là đúng.
Nghe
anh nói, tim cô lại như bị ai bóp mạnh một cái, cô không dám nhìn thẳng
nữa, rốt cuộc hai người họ đang nói chuyện gì vậy, vì sao mà thần kinh
của cô lại căng ra như thế này, giống như có một đáp án nào đó đang hiển hiện ngay trước mắt cô vậy, tim tự nhiên lại đập nhanh vô cùng.
“Nghe nói có người tìm đến cả bệnh viện của cậu để điều tra, có đi tìm cô gái bị bỏng kia không?” Người kia nói xong thì có chút ảo não.
“Yên
tâm, không tra ra gì đâu.” Chung Bình vỗ vỗ vai của người nọ, làm phát
ra một chút âm thanh, khiến Tố Tố sợ tới mức co rụt người lại, thiếu
chút nữa đã đập mạnh đến cái ót đằng sau
Sau đó, người kia lại
càu nhàu thêm gì nữa, nhưng tất cả đều bị Chung Bình trấn an hết, hai
người họ đứng nói chuyện thêm một lát, rồi người kia giống như đang bước chân đi xuống dưới.
Tố Tố khẩn trương chậm rãi lùi về phía sau,
vừa mới l