
h chợt lên tiếng, “Triệu Điềm, tôi không thích mấy kiểu đại tiểu thư như cô.” Anh cũng không muốn đối xử tồi tệ với cô ta, nhưng mấy lời cô
ta nói làm anh không thể nào nhịn được lửa giận. Anh đã nói đến mức mình có bạn gái rồi, cô ta còn nhẹ nhàng bâng quơ nói không ngại.
Triệu Điềm bưng cốc nước lên uống một chút, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống, nhún nhún vai, “Chậm rãi sẽ thích thôi.”
Chung Bình bị nghẹn lời, cô ta thật đúng là mắc bệnh công chúa, so với anh còn tự phụ hơn.
Triệu Điềm mở túi ra, sau đó lấy một mảnh giấy viết xuống một dãy số rồi đưa
cho anh, “Đây là số điện thoại của tôi.” Lại nhìn thấy khuôn mặt khó
chịu của Chung Bình, thì khẽ cười một tiếng, “Số của anh chắc là ba tôi
có.” Nói xong, uống tiếp một hụm nước, rồi mới đứng lên, “Hôm nay không
làm phiền anh nữa, nhưng hi vọng lần sau anh có thể chủ động đưa tôi
về.” Nói xong liền rời đi.
Chung Bình trợn mắt há hốc mồm ngồi im tại chỗ, trừng mắt nhìn cửa mở ra rồi khép lại, Triệu Điềm cứ như vậy mà rời đi.
Anh lại trừng mắt nhìn mẩu giấy trên bàn, Triệu Điềm! Cô ta không phải có
cá tính, mà là có bệnh! Tự nói tự quyết mọi việc xong rời đi, còn không
kịp đánh rắm một cái (._.) , chưa thấy qua một người phụ nữ nào như cô
ta. Cái gì chứ, hiện tại sao người phụ nữ nào cũng kiểu mạnh mẽ như vậy! Nói Tố Tố lúc đầu như vậy thì sao, cô là bởi vì làm việc chính nghĩa.
Còn Triệu Điềm thì dựa vào đâu chứ, chỉ bằng việc nhà cô ta có nhiều
tiền sao? Hừ, anh đây còn chưa có yêu tiền đến vậy! Lần sau đưa cô về
nhà, đưa cái con khỉ ấy!
Chung Bình tức giận đem mẩu giấy kia xé
thành từng mảnh nhỏ, rồi vo viên lại vứt ra một chỗ. Tự nhiên có một
chút lo lắng, anh nhanh chóng gọi điện cho Tố Tố, không đợi cô đồng ý,
anh đã nói sẽ đến cô nhi viện đón cô. Vẫn là Tố Tố tốt nhất, thuần túy
đơn giản, ở bên cạnh cô, vĩnh viễn sẽ không có gánh nặng.
Anh chỉ nhanh chóng muốn nhìn thấy Tố Tố để được an ủi một chút, nói thật hôm nay anh đã bị cô gái kia dọa mất rồi.
Tố Tố nghe xong máy trừng mắt nhìn di động, sau đó không biết làm chỉ đành cười khẽ. A Cường thấy cô cười, liền hỏi, “Sao vậy?”
“Chung Bình nói sẽ đến đây.” Tố Tố nhớ lại giọng nói vội vàng của anh, thì chỉ cảm thấy buồn cười, giống như là đang bị chó đuổi vậy.
A Cường
vừa nghe thấy tên của Chung Bình, sắc mặt đã trầm xuống, hơn nữa nghe
thấy tên anh ta, Tố Tố còn cười vui vẻ đến vậy, càng nghĩ càng buồn bực. A Cường chua xót hỏi, “Em đang ở nhà anh ta?”
Tố Tố nhẹ đáp, “Đi chăm sóc bà anh ấy.” Tố Tố cũng không chú ý thấy A Cường buồn bực,
nhưng Tiểu Anh ở bên cạnh lại thấy rất rõ ràng, mở miệng hỏi tiếp, “Tố
Tố, cậu cùng Chung Bình có phải đang hẹn hò không?”
Tố Tố ngẩn
ra, điên cuồng lắc đầu, “Không phải, bọn tớ chỉ là bạn bè bình thường
thôi.” Ngay cả viện trưởng cũng hỏi việc này, xem ra mọi người đều hiểu
lầm rồi.
“Đúng vậy, Tố Tố chỉ là vì cảm tạ Chung Bình đã giúp đỡ
cô ấy ở trong viện nên mới đến chăm sóc bà anh ta. Tố Tố chỉ muốn tỏ
lòng biết ơn thôi.” A Cường cũng vội vàng thay cô giải thích. Tố Tố đã
nhanh chóng phủ nhận quan hệ của bọn họ, vậy khẳng định là không phải.
“Đúng không? Nhưng Chung Bình đối với cậu rất tốt.” Tiểu Anh nhìn thấy A
Cường khẩn trương như vậy, thì có chút tức giận, lời nói ra không khỏi
có chút ẩn ý.
“Chung Bình đối với mọi người đều vậy.” Tố Tố xấu
hổ cười cười, đi đến chỗ bọn nhỏ đang đứng. Chủ đề này chả có gì hay cả, cô cùng Chung Bình chỉ là bạn bè bình thường, so sánh với những người
quen, thì càng bình thường hơn. Tố Tố không ngờ rằng Chung Bình không chỉ tham khảo ý kiến của cô để mua quà, mà còn dẫn cô đến tham dự bữa tiệc đầy tháng của Mạnh Tưởng.
Lúc hai người xuất hiện ở khách sạn, đã có vô số người quay đầu lại nhìn. Tố Tố ẩn khuôn mặt mình dưới chiếc mũ, nhưng từ xa xa vẫn có thể nhìn thấy Vệ Đông cùng Hàn Xa. Chung Bình ghé sát vào bên tai cô nói nhỏ, “Không có việc gì chứ?” Tuy rằng anh có chút lo lắng cô sẽ không thoải mái, nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể từ từ dung nhập vào cuộc sống của anh.
Tố Tố khẽ lắc đầu, ‘Không sao.”
Chung Bình quay đầu lại nhìn vào đại sảnh, “A Nam ở bên kia, đi thôi, tôi dẫn em đi nhìn Mạnh Tưởng.” Nói xong liền nắm tay cô dắt đi.
Vệ Đông là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, liền đứng dậy, “Chung Bình đến đây.”
Mặc dù đang bị mọi người vây quanh nhưng Vệ Đông vừa dứt lời, Mạch Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ đang ôm Mạnh Tưởng đều ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy bên cạnh Chung Bình có mang theo một cô gái. Mũ lưỡi trai đội trên đầu cô gái ấy đã che khuất hơn nửa khuôn mặt, dáng người nhỏ xinh, đi bên cạnh Chung Bình lại có vẻ nhanh nhẹn, đáng yêu. Cô gái bé nhỏ như vậy làm sao có thể là cường nữ, Lộ Lộ nói nhỏ với A Nam, “Em thấy là Chung Bình khi dễ người ta thì có.”
A Nam nghe vợ nói vậy, không trả lời chỉ cười, “Chung Bình, đến đây đi.”
Chung Bình giơ tay ra vỗ lên vai của A Nam, “Chúc mừng, chúc mừng. Lộ Lộ, em nhớ phải bắt cậu ta giặt tã, trước kia mấy tấm rèm ở kí túc xá đều là do cậu ấy giặt đấy, hơn nữa nhất định phải giặt bằng tay.”
A Nam trừng mắt uy hiếp, “Lăn đi.” Vệ Đông và