
phải cũng thế hay không."
Khi nói chuyện, vật nam tính kia lại bị kích thích, anh đặt khẩu súng nguy hiểm nhất, hỏa lực mạnh nhất lên bụng cô, cô thấy thế thì vừa chờ mong lại vừa e sợ, một loại áp lực vô hình khiến Ôn Miên không khỏi lo lắng.
Ngón tay của anh lại tuần tra vài vòng quanh hang động, thân thể nặng nề đè lên phần bụng cô, cúi người bắt đầu cuồng nhiệt liếm mút nụ hoa của cô, cô để cho anh tùy ý liếm láp, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò từng tấc da thịt gợi cảm. Lồng ngực cường tráng của Cù Thừa Sâm kề sát bộ ngực mềm mại của Ôn Miên, anh kẹp chặt eo cô, hai cơ thể dính chặt vào nhau.
Người đàn ông lưu lại vô số vết hôn trên người cô, từ bộ ngực cao ngất cho đến phần eo, khắp nơi đều đầy ký hiệu màu hồng và vết nước miếng. Cuối cùng khoái cảm trở thành nỗi giày vò, buộc Cù Thừa Sâm đặt vật nam chính to dài đang căng trướng giữa hai chân cô.
Ôn Miên còn đang run rẩy đắm chìm trong dục vọng, đầu óc như thiếu dưỡng khí, trống rỗng hơn mười mấy giây, Cù Thừa Sâm thấy cô không có phản ứng, thuận thế đứng thẳng lên, binh đến dưới thành (tình thế nguy cấp).
Tách hai chân của cô ra, muốn cô lộ ra nơi mềm mại khiến anh dục hỏa khó nhịn kia, nhưng nghĩ lại sợ cô lâm trận bỏ trốn, Cù Thừa Sâm chỉ có thể nhanh chóng phá tan phòng tuyến.
Chiếm lĩnh vùng đất trong nháy mắt, cô gái nhỏ cắn chặt cánh môi, nhưng vẫn để lộ vẻ đau khổ, đau đớn khi phá thân khác hoàn toàn với tất cả những nỗi đau cô từng trải qua!
Toàn bộ vùng đất đã bị địch nhân đánh chiếm triệt để!
Anh không có cách nào dừng lại, toàn bộ những gì thuộc về cô, đều khiến cho anh mơ ước.
Rất đau, cảm giác bị xé rách khi đâm vào này, chân thật lại dữ dội, Ôn Miên cắn chặt răng, hô hấp khó khăn khiến cho nước mắt bắt đầu chảy, rơi xuống bên gối.
Khó trách vì sao phụ nữa khó quên đêm đầu tiên, nỗi đau khắc cốt ghi tâm như thế, không chỉ vì cơ thể trải qua loại trải nghiêm kỳ quái, mà còn đắm chìm trong lần đầu tiên mất đi trinh tiết, tất cả giống như một dấu vết đỏ tươi nóng bỏng khắc sâu vào lòng cô, khó có thể phai mờ!
Cừ Thừa Sâm buộc chính mình phải giữ được lý trí, mày cau chặt lại như có vô số lời muốn nói: "Rất đau sao?" Anh lần mò xuống cái mông mềm mại của cô, tận lực an ủi: "Thả lỏng, có thấy khả hơn chút nào không?"
Trên thực tế anh đã chịu không nổi, lối vào chưa từng bị khai phá quá nhỏ hẹp, vật cứng rắn của anh bị bao vây tứ phía, huống chi.... sau khi thích ứng trong cơ thể cô, thứ kia không những không nhỏ lại, mà còn căng lớn hơn vài phần.
Ôn Miên dùng sức co lại, anh liền thấy đau.
Cù Thừa Sâm muốn dù nụ hôn trấn an cảm xúc của cô, chỉ là nụ hôn này không chỉ ôn nhu, mà còn mang theo một loại khoái cảm xâm chiếm, lan đến các dây thần kinh, cuối cùng làm giảm cảm giác đau đớn khi bị vật lạ xân nhập.
"Còn đau không?"
Cô lắc đầu: "Không đau...."
Người đàn ông liên tục nghiền ép đôi môi đã sớm sưng đỏ của cô, quấy đảo trong miệng dụ cô nói ra lời thật lòng: "Nói cho anh biết, Ôn Miên, có phải rất đau hay không?"
Cô đành phải khàn giọng trả lời: "Đau..."
"Cô bé ngốc." Ôn Miên nâng khuôn mặt đã đẫm lệ của cô lên, mút đi từng giọt nước mắt nóng bỏng, nào ngờ cô gái nhỏ lại chuyển động cơ thể, bấu chặt vào hai cánh tay rắn chắc của anh, khiến cho anh càng thêm mạnh mẽ xâm lược cô.
Rõ ràng là đau, tại sao họ còn không ngửng lại.
Cù Thừa Sâm biết Ôn Miên cần phải bước qua cửa ải này, anh tàn nhẫn quyết tâm, đã làm thì phải làm tới cùng, vì để giám bớt nỗi đau cho cô, anh vừa chậm rãi luật động (chuyển động có quy luật), vừa âm yếm hai bên ngực và chỗ tư mật đang sưng trướng của cô.
Ôn Miên từ từ ngừng nức nở, tuy vẫn còn đau, nhưng nội tâm cô lại vô cùng sung sướng.
Cù Thừa Sâm càng lớn gan, ra sức đâm sâu vài cái, biết rõ cô đau, nhưng súng đã lên nòng thì anh cũng đành bất lực.
Bộ ngực nhấp nhô ở trong mắt đàn ông trở nên vô cùng hấp dẫn, anh hung hăng khuấy động trong cơ thể mềm mại của cô, kích thích phản ứng của cô.
Vị trung tá đại nhân bình thường dù đứng trước cả đám lính đặc chủng cũng không nhíu mày này, tối nay lại hoàn toàn khuất phục trước thân thể cô.
Sau một hồi va chạm không ngừng liền đạt đến cao trào, anh bắn tất cả hạt giống nóng bỏng vào trong tiểu huyệt của cô, lửa nóng thiêu đốt trái tim hai người.
Kết thúc lần đầu hoan ái đầy đau đớn và khoái cảm này, mặc dù thân thể cô đang lâng lâng cảm giác tuyệt diệu như ở thiên đường, chỉ là anh không nỡ tiến công quá mãnh liệt.
Ôn Miên cụp mắt xuống, ánh mắt trong trẻo, khuôn mặt tràn đầy nước mắt hạnh phúc.
Ban đêm yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng xào xạt của bông tuyết đang bay. Cặp mắt anh chợt sáng lên trong đêm tối.
Trong phòng hoa lệ đẹp đẽ, màu sắc và hương thơm đều tốt.
Ngày này một năm trước, Ôn Miên chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ kết hôn. Mà bây giờ... Giống như vừa tỉnh lại trong giấc mộng dài, bỗng nhiên nhớ đến, có chút chuyện nhất định phải nói cho anh nghe.
"Cù Thừa Sâm."
"Hả?"
"Em đã sợ hãi rất lâu, thì ra....cũng không kinh khủng đến vậy."
Cô nói xong, liền nở cụ cười trước.
Sếp Cù thấp giọng khẳng định với cô: "Biểu hiện của em rấ