
c ngồi
trong hậu viên uống trà, ngắm sông Tích Sa thì quả là quá có phúc rồi. Bốn mươi
năm lưu lạc giang hồ, giờ già rồi muốn sống yên ổn không dễ".
Đây là hôm trước khi Khương Thượng Nghiêu vào tù, cũng chính tại thư phòng
này, một trong những câu nói trong buổi nói chuyện dài của hai chú cháu. Ký ức u
buồn từ góc nào đó trong trái tim bỗng chốc dâng lên, Khương Thượng Nghiêu khẽ
run rẩy, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. "Chú Đức, chú
yên tâm, có cháu, có Hắc Tử, Quang Diệu, Bá Long, giờ không còn như trước kia,
một mình chú phải đơn độc chống lại hai kẻ địch nữa."
Khu Đức lẳng lặng gật đầu, lúc lâu sau mới nói: "Bao nhiêu năm nay, cuối cùng
cũng có ngày được nhìn các cậu trưởng thành. Năm đó người mà chú coi trọng nhất
là cậu, cậu trầm tĩnh hơn Hắc Tử, linh hoạt hơn Quang Diệu, thông minh hơn Bá
Long. Cậu một lòng một dạ đi làm ở ngành đường sắt, thực sự trong lòng chú thấy
rất khó chịu. Sự nghiệp dù lớn mạnh đến đâu, thế cục xoay vần, chỉ một phút sơ
sẩy lập tức bị người ta đạp xuống hố sâu. Kết cục mà tên Vu béo phải nhận chính
là minh chứng rõ ràng nhất. Cậu vốn là một đứa trẻ tốt, không thể cưỡng ép.
Nhưng sau này xảy ra một số việc, chú Đức vẫn luôn tự trách mình đã không quan
tâm để ý tới các cậu ngay từ đầu".
Sự nặng nề đau đớn trong lời nói khiến những chuyện cũ không muốn nhớ tới cứ
kéo nhau ùa về, Khương Thượng Nghiêu mím chặt môi, giọt lệ long lanh trong khóe
mắt. Một lúc lâu sau anh mới do dự cất tiếng: "Chú Đức, chú nói thế là coi cháu
như người ngoài rồi, Chẳng phải mạng người trong trại tạm giam đó... Sau khi ra
tù cháu chưa thực sự nói lời cảm ơn chú, chỉ vì cháu biết, đại ân này cả đời
cháu cũng chẳng trả nổi".
"Thằng bé này." Vẻ mặt chú Đức như hơi giận, "Nói gì mà ơn với không ơn? Nam
tử hán đại trượng phu mà lại chảy nước đái ngựa ra thế. Mau lau mắt đi. Chú Đức
xưa nay vẫn coi cậu như con, người một nhà cần gì phải nói qua nói lại".
Khương Thượng Nghiêu khịt khịt mũi, buồn bã gật đầu.
"Gia nghiệp này trước kia là của các cậu, sau này cũng thế. Chẳng biết ta còn
sống được bao nhiêu năm nữa, có thể nhìn thấy Tiểu Bảo thành người không? Sau
này, phải nhờ mấy anh em huynh đệ các cậu chăm sóc nó."
"Chú Đức, đây là phận sự của chúng cháu. Nếu không nhờ chú giữ lại tính mạng
này cho cháu, sau khi ra tù lại đưa tay giúp đỡ, giờ không biết cháu đang lưu
lạc ở phương trời nào, thật cháu không dám tưởng tượng nữa. Cái mạng này và mọi
vinh hoa phú quý hiện tại đều do chú cho cả. Còn sống một ngày, nhất định cháu
sẽ không để em trai bị ấm ức, bắt nạt."
Vẻ mặt anh nghiêm túc, lời nói chân thành. Chú Đức trong lòng thầm nghĩ,
thằng bé này tính cách giống hệt mẹ nó, đối với người nhà chỉ có một chữ "Thành"
mà thôi. Tán thưởng, nuối tiếc, hổ thẹn... bao nhiêu cảm xúc cùng lúc dâng lên,
giằng xé, hóa thành một tiếng thở dài nặng nề trong tim. "Thế thì ta yên tâm
rồi. Ra ngoài vui vẻ với chúng nó đi, để ta ngồi một mình giây lát."
"Vậy cháu ra ngoài trước, cũng muốn bàn bạc với anh em xem tiệc đầy tháng sẽ
tổ chức ra sao. Tổ chức liền ba ngày, chú thấy thế nào?"
Chú Đức vờ tức giận: "Ranh con, cút mau!".
Tổ chức tiệc đầy tháng đã có Quang Diệu lo liệu, có điều anh em nhiều năm nay
vẫn nghe lời răn dạy của chú Đức. Làm người phải biết nhìn trước ngó sau, cố
gắng đi theo con đường chính đạo, do đó nếu so sánh với sự khoe khoang hống hách
của Nhiếp Nhị, luận về khí thế thì họ thua kém không ít. Lần này, tinh thần mọi
người đều hăng hái phấn chấn, ai cũng muốn được nở mày nở mặt một phen.
Cả đám người uống rượu hát hò tới tận sáng. Quang Diệu sai người đưa họ về
Nguyên Châu. Khương Thượng Nghiêu ngủ gà ngủ gật trên xe, về tới khách sạn ngả
lưng một lúc, rồi lại vội vàng lên đường đến sân bay Nguyên Châu.
Khách từ Tế Châu đến là Diệp Thận Huy, ông chủ lớn của Công ty Hải Dương,
công ty lớn nhất trong ngành công nghiệp luyện kim loại màu ở phía Đông. Công ty
nhôm Hải Dương này là khách hàng lớn nhất trong hai năm sắp tới của công ty than
cốc.
Than cốc là nguyên liệu cần phải có cho quá trình nấu chảy kim loại màu. Mấy
năm trước, Khương Thượng Nghiêu đã coi trọng việc phát triển ngành than cốc
trong tương lai, một là vì việc xây dựng cơ sở hạ tầng có khả năng phát triển,
nên tất nhiên sẽ cần nhiều tới nguyên vật liệu, hai là xót xa khi thấy than thô
trong mỏ bị xuất ra ngoài với giá quá thấp, mà sau khi chế biến thì giá cả lại
tăng một cách đáng kinh ngạc.
Bất kỳ một công việc kinh doanh nào, chỉ cần hạ thấp giá vốn, đảm bảo được ưu
thế về giá bán, chắc chắn sẽ chiếm lĩnh thị trường so với các sản phẩm cùng
ngành.
Sự thật đã chứng minh, bước này anh không đi sai. Công ty Than luyện cốc Vấn
Sơn được thành lập trên cơ sở Nhà máy Than luyện cốc Vấn Sơn trong hai năm. Qua
quá trình thay đổi cơ cấu và nhân sự, năm đầu tiên công ty đã hoàn thành mục
tiêu về mặt lợi nhuận. Báo cáo tài chính cuối năm ngoái của công ty vẫn chưa
được trình lên tập đoàn, nhưng con số ước tính khiến các vị lãnh đạo cấp cao của
tập đoàn và Khương