Old school Easter eggs.
Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)

Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324903

Bình chọn: 9.5.00/10/490 lượt.

khăn lắm mới đưa cậu về đến đây, tớ phải ăn một bữa cho sung sướng mới được. Lâm Nguyệt

Loan, tớ biết có một quán vằn thắn ngon lắm, đi không?”.

“Ok ngay”. Lâm Nguyệt Loan gật đầu: “Bữa trưa cậu mời rồi, giờ tớ mời bữa tối”.

“Vậy mau đi thôi”. Tiêu Tinh Dã vừa nói vừa lên xe.

Lâm Nguyệt Loan quay lại vẫy vẫy tay với Nhật Lãng: “Tạm biệt Minh Nhật Lãng”.

Nhìn chiếc taxi càng lúc càng xa khuất, Minh Nhật Lãng đứng sững giữa cổng, trong lòng vô cùng buồn bã.

Ăn đêm xong đã gần mười giờ. Sau khi đưa Lâm Nguyệt Loan về nhà, Tiêu

Tinh Dã quay lại con đường về nhà cậu. Cha cậu – Tiêu Trừng đang ngồi ở

phòng khách.

Tiêu Trừng làm công việc trong một cơ quan nhà nước, công việc không bận rộn, thu nhập cũng tàm tạm, nuôi hai miệng ăn cũng không thành vấn đề.

Lúc này ông đang ôm chai rượu ngồi xem ti vi. Bộ quần áo trên người nhàu nhĩ, cà vạt lệch sang một bên, sắc mặt sầm sì, ánh mắt thì dại dại. Ai

cũng đoán được người đàn ông này tinh thần rệu rã, về cơ bản đã từ bỏ

cuộc sống.

“Bố, uống ít thôi”. Tiêu Tinh Dã bước tới giằng lấy chai rượu trong tay ông.

Tiêu Trừng nheo nheo mắt nhìn con: “Tiêu Tinh Dã, con về rồi à? Cơm bố hâm nóng để trong nồi kia”.

“Bố, con ăn rồi”. Tiêu Tinh Dã nhẹ nhàng đáp lại. Cho dù người cha có tỏ ra thất vọng và chán nản với thế giới này như thế nào nhưng ông vẫn

luôn quan tâm và chăm sóc cậu con trai của mình. Vì thế cậu càng yêu quý bố bao nhiêu thì càng hận người mẹ đã bỏ đi bấy nhiêu.

“Bố, uống ít thôi, đi ngủ đi”.

“Ừ”.

Nói xong ông đứng dậy chầm chậm bước, chẳng có điểm nào giống một người

đàn ông khỏe mạnh cả. Đi được mấy bước lại dừng lại hỏi con: “Tiêu Tinh

Dã, chú Đổng hỏi con sao hai hôm nay không đến nhà thi đấu tìm chú ấy?”.

Đổng Khoan là bạn của Tiêu Trừng, làm huấn luyện viên điền kinh trong

nhà thi đấu. Từ nhỏ Tiêu Tinh Dã đã đi theo Đổng Khoan, từ nhỏ thành

tích điền kinh xuất sắc của cậu cũng nhờ luyện tập với Đổng Khoan mà có

được. Còn các môn như nhảy cao, nhảy xa hay bơi lội thì cũng học từ các

huấn luyện viên khác trong nhà thi đấu.

“Vâng, đội bóng trường con gần đây phải luyện tập nên con không có nhiều thời gian đến nhà thi đấu. Hôm qua con đã gọi điện nói tình hình cho

chú Đổng biết nhưng không gọi được, sau đó con quên mất. Lát nữa con gọi lại”.

“Ừ cũng được, con nhớ nói rõ với chú ấy, đừng để người ta đợi. Bao năm nay may mà có chú ấy chăm sóc cho con”.

“Bố, con biết rồi ạ”.

Tiêu Trừng nói xong liền về phòng nghỉ ngơi. Tiêu Tinh Dã dọn dẹp lại

căn phòng bừa bộn một lúc rồi tắm giặt, đi ngủ. Thực sự rất mệt, vất vả

tập luyện cả ngày, tối lại đi cùng Lâm Nguyệt Loan tìm Minh Nhật Lãng,

mệt rã rời. Nhưng mãi không ngủ được, trong đầu cứ nghĩ lại khung cảnh

quán vằn thắn Quảng Ký mới ăn ban nãy.

Quán vằn thắn Quảng Ký khá nổi tiếng. Viên vằn thắn tròn tròn xinh xinh, nhân được làm bằng thịt chân giò, đúng tiêu chuẩn hai mỡ tám nạc, kết

hợp với nhân tôm tươi, nặn thành viên tròn, thêm lòng đỏ trứng gà, gia

vị. Sau đó dùng lớp vỏ bánh mỏng như tờ giấy gọi lại và cho vào nồi nấu

với nước canh cá, tôm, đường phèn, từng viên vằn thắn béo mập nổi lên

trên, lớp vỏ trong suốt, lấp ló sau đó là nhân thịt màu đỏ. Mới chỉ nhìn màu sắc đã thấy thèm nhỏ dãi.

Lâm Nguyệt Loan chỉ nếm một miếng thôi mà đã nở nụ cười tươi tắn. Đôi

mắt phượng của cô trong trẻo, dịu dàng. Khi cười đôi mắt ấy chớp chớp

giống như ánh sao vụt qua, lấp lánh, lấp lánh.

Lúc này Tiêu Tinh Dã đang nhắm mắt nằm trong bóng tối, nhưng ánh mắt lấp lánh ấy vẫn xẹt qua não cậu, lấp lánh, lấp lánh…

* * *

Thứ hai, Minh Nhật Lãng xin nghỉ học.

Tiêu Tinh Dã nghe được tin này liền thì thầm vào tai Lâm Nguyệt Loan:

“Cậu nói xem, có phải tên đại thiếu gia đó hôm kia đi bộ nhiều quá nên

ngã bệnh rồi không?”.

Lâm Nguyệt Loan nghĩ một chút rồi nói: “Không đâu, đều là chuyện từ hôm

kia, cho dù hôm đó có mệt thế nào thì nghỉ ngơi một ngày chắc là khỏe

rồi”.

“Việc này nếu là người bình thường thì không mệt, dù có mệt cũng chỉ

nghỉ ngơi một ngày là khỏe. Nhưng cái tên công tử Minh Nhật Lãng được

nuông chiều từ bé quen rồi, nếu mà mệt thì làm sao mà khỏe ngay trong

một ngày được chứ!”.

Cậu nói cũng không phải không có lý, Lâm Nguyệt Loan tuy ngoài miệng

không nói gì nhưng trong lòng cũng cảm thấy đúng. Nhà họ Minh chăm con

cái kỹ quá, mười mấy tuổi đầu rồi mà chưa để cho cậu đi đâu một mình bao giờ. Đêm hôm đó đi bộ như thế mà mệt thì cũng là chuyện thường.

Tối hôm đó khi Minh Nhật Lãng về nhà, cơ thịt thực sự rã rời. Cậu không

ăn cơm mà định đi tắm luôn, nhưng vì mệt quá nên đã ngủ quên ngay trong

bồn tắm nước nóng.

Bà Minh đợi nửa tiếng không thấy con ra, gõ cửa cũng không thấy trả lời, vội gọi chồng vào xem thế nào, lúc đó mới phát hiện ra cậu ngủ say

trong khi tắm. Cũng may là bồn tắm nhà cậu là bồn giữ ấm, nếu không đã

bị cảm lạnh. Ông Minh vội vàng gọi con dậy, cậu mơ màng tắm cho xong rồi mặc đồ lên giường ngủ một mạch.

Vừa mới tắm xong nên hai má cậu đỏ hồng, mái tóc đen lòa xòa xuống má,

giống như một đứa trẻ đang ngủ ngon lành. Nhìn dáng vẻ của con trai,