
ư đe doạ ... " nếu cậu vắng thì..."...
- Tớ sẽ mua hoa tặng cậu! - Thương nhiệt tình bỏ qua luôn cả
đĩa táo đang thơm phưng phức để theo Nguyên ra phòng khách. Tôi nhón lấy một miếng ( không cần dùng đến dĩa! ), chép miệng:
- Cuộc sống là những bước ... đường cùng!
- Cậu lại chọc giận gì Nguyên à? - Khang dẹp mấy cái đĩa lại, nhíu mày- Có bao giờ nó áp đặt ai đâu nhỉ?
" Sai rồi! Hắn luôn luôn thích áp đặt tớ đấy! " Tôi nghĩ thầm,
thơ thẩn ... ngốn táo. Yến rời khỏi bàn để làm nhiệm vụ rửa bát mà tôi
đã đùn đẩy cho nó khi thắng ba ván bài lúc chiều. Tôi dong đĩa táo ra
ngoài phòng khách. Nguyên và Thương đang ngồi trên ghế salông, gần như
tựa vào nhau... Tôi ngước mắt nhìn lên ti vi. Một bộ phim Hàn Quốc- là
nỗi đam mê của Thương, nhưng lại là sự ghét bỏ của Nguyên... Sao hắn lại có vẻ dịu dàng và chiều chuộng với Thương như thế nhỉ? Tôi nhếch môi,
xoay lưng định bước trở vào nhà ăn thì Nguyên đã lên tiếng:
- Mang ra rồi lại mang vào lặng thầm vậy à?
Nếu tôi cứ im lặng bước thì chẳng phải thừa nhận rằng tôi đang
rất khó chịu? Đời nào tôi lại chịu như thế? Tôi bặm môi, đi hẳn vào chỗ
ngồi, đặt cái đĩa táo xuống bàn và ngồi vào chỗ ghế ... rất xa nhóm
Nguyên và Thương. Nguyên có vẻ không hài lòng. Hắn nhoài người ra để lấy táo và đưa cho Thương một miếng được găm sẵn trên chiếc dĩa hoa quả. Tự dưng tôi hết muốn ăn nữa (điều này thật vô lý! ), thế là tôi chú tâm
vào bộ phim. Không hiểu đầu cua tai nheo gì nên tôi cứ ngồi ngơ ngơ hệt
như một con ngố...
Thương chợt kêu lên cau có:
- Tên kia thật là ... yêu mà ngậm tăm thế à?
- Còn nhiều nguyên nhân khiến anh ta không thể nói ra! - Nguyên nhẹ nhàng- Đâu cứ yêu là phải nói đâu?
Thương tròn mắt quay sang nhìn chằm chằm vào Nguyên, thì thào:
- Con người như Nguyên mà lại có ý nghĩ đó ư? Tớ tưởng cậu là người của hành động chứ?
- Thế thì Thương không hiểu hết tớ rồi!
Thấy ghét chưa? Tôi lầm bầm trong bụng. Nói chuyện đến là hợp
nhau, người tung kẻ hứng như ... đôi tình nhân ấy! Tôi dừng lại ở đấy,
ngạc nhiên với suy nghĩ mới lạ này. Chúng tôi chơi thân với nhau, rất
thân là đằng khác, nếu có ai đó yêu nhau thì sẽ ra sao cho tình bạn này? Tôi đưa mắt nhìn hai đứa, lòng nhói lên một cái đau đớn. Tôi không
thích tình bạn của năm đứa bị hoen ố đi bởi những giận hờn thất thường
của tình yêu... Nếu hai người kia yêu nhau...
- Này... sao thế hả Lâm? - Nguyên vung vung tay trước mặt tôi.
- Không sao! - Tôi bực mình gắt nhỏ. Thương nhìn tôi với hai
dấu hỏi to tướng trong mắt. Tôi nắm chặt tay , ghìm mình trong nỗi thất
vọng kỳ lạ.
Khang và Yến cùng bước ra. Hai đứa nó cười tươi như thể đang
gặp chuyện gì tâm đắc lắm. Tôi chợt muốn òa khóc khi nghĩ đến chuyện
Khang và yến cũng giấu tôi... lén lút chuyển tình bạn qua tình yêu...
Cuối cùng chỉ có một mình tôi lẻ loi!
- Phim đến đâu rồi? - Yến nhảy tót tới ngồi cạnh Nguyên, mắt lập tức dán vào ti vi...
Khang thì lại chỗ tôi, có lẽ thấy sự lặng lẽ bất ngờ ở tôi nên cậu ta cúi xuống, nhíu mày:
- Sao thế? Tớ hơi bất ngờ khi thấy đĩa táo còn đầy đấy!
- Không phải lúc nào tôi cũng nghĩ đến chuyện ăn !- Tôi hét
toáng lên, đứng bật dậy, bước nhanh về phía cầu thang trước bốn đôi mắt
sửng sốt. Tôi đi cho khuất mắt các người đây!
Vào phòng mình rồi tôi mới thấm thía nỗi cô đơn một cách sâu
sắc. Sao tự nhiên tôi lại lâm vào tình cảnh này chứ? Cái tình bạn mà tôi cứ tưởng cội nguồn sâu xa đang ngày một vững chắc nào ngờ... tôi bị qua mặt một cách trắng trợn như thế... Tôi đã dốc sức một cách vô ích ư?
Tôi nhớ tới gương mặt dịu hiền của Thương ngời lên một niềm hạnh phúc
son trẻ bên cạnh Nguyên. Hắn cũng không còn là con khủng long khó tính
lúc nào cũng sẵn sàng phun lửa vào người khác nữa. Không biết họ bắt đầu tự lúc nào?
Tôi vùi mặt vào gối, không hiểu nổi vì sao mình lại buồn như
thế này. Nỗi buồn cùng với sự thất vọng đau đớn nhấn chìm tôi xuống vực
thẳm đen tối của sự nghi ngờ. Tôi hiểu rằng tình bạn của chúng tôi bắt
đầu rạn nứt những đường dù rất nhỏ nhưng cũng đủ để giò lùa qua... Ngày
xưa chẳng phải chúng tôi đã từng thề thốt giữ mãi tình bạn trong sáng
cho đến khi chết sao? Ngày xưa đứa nào cũng rạng ngời hạnh phúc vì bộ
năm ăn ý ... nổi tiếng khắp nơi? Tôi lăn qua lăn lại trên giường, muốn
khóc mà không khóc được... Tôi trút nỗi lòng vào những tiếng thở dài. Có ai đó đã đem tình bạn của chúng tôi giấu đến tận cung trăng rồi...
Có tiếng gõ cửa, tôi chưa kịp phản ứng thì cả bốn cùng ùa vào.
Tôi thấy mình thật ngốc khi không khóa cửa thật chặt... Thế này thì muốn giận lâu cũng không được rồi! Tôi xụ mặt xuống, đưa đôi mắt dàu dàu ngó hai đôi ... bạn trẻ. Ngực lại như có kim đâm!
- Sao thế? - Thương ngồi xuống cạnh tôi, vuốt vuốt mái tóc ngắn của tôi bằng đôi bàn tay mềm mại mát lành. Lòng tôi mềm lại- Giận gì à?
- Không! - Tôi lắc đầu, ngước mắt nhìn hai tên con trai đang
đứng sừng sững trước mặt. Ánh mắt hai đứa cũng dịu dàng như thể đang an
ủi dỗ dành một đứa bé đang khóc.
- Thế sao tự nhiên lại bỏ đi? - Yến nhảy hẳn lên giường, xỉ tay vào trán tôi, mắng nhẹ- Làm tụi t