ảng”
Trái
tim thủy tinh mong manh của Tiểu Hạ phút chốc vỡ tan tành……….
Chú
thích : Cà phê latte đá : cà phê sữa đá Ý thường được người Ý uống trong bữa
sáng. Có 2 phần :khoảng 50 ml espresso và sữa nóng. Bọt sữa hiếm khi được
sử dụng.
Vương Nhất Châu không thể tin nổi nhìn Tiểu Hạ, mặt hết trắng chuyển
xanh, hết xanh chuyển đỏ, muôn hồng nghìn tía sinh động vô cùng. Tiểu Hạ giận
tới run người, vội vàng hất cánh tay to lớn đang đè trên vai, kìm nén cơn giận
, mềm mỏng dằn giọng: “Anh à! Anh nhận nhầm người rồi, tôi hình như không có
quen anh đâu!”
“Nếu đã như vậy, tấm vé xem concert này vô dụng rồi!” Chàng trai cười
khẩy, mắt nheo lại, điệu bộ giống hồ ly tinh vô cùng.
Tiểu Hạ giương mắt nhìn tấm vé concert màu hồng có in chữ “LƯU
ĐỨC HOA” sắp sửa bị xé, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, đầu óc trống rỗng. Cô yêu
nhất là Lưu Đức Hoa, vé xem concert của Lưu Đức Hoa vào tháng sau khó kiếm cực
kỳ, thật không thể ngờ tên nhóc Thẩm Nhược Phi này lại dễ dàng có trong tay.
Mừng đến phát run, cô bật dậy, liều mạng cướp lấy tấm vé. Cô cẩn thận vuốt ve
nó rồi cho vào ví, nghiêm túc nói: “Lãng phí là tội tày đình, cậu đã không cần
thì tôi đành miễn cưỡng chấp nhận vậy.”
“Trả vé cho anh!”
“Không trả”
“Trả cho anh!”
“Không! Vé đã ở trong tay tôi rồi, cậu đừng hòng cướp lại”
Tiểu Hạ giơ ví qua đầu, nhe răng trợn mắt với Thẩm Nhược Phi, chỉ sợ cậu
cướp đi mất, lúc này Thẩm Nhược Phi đột nhiên bật cười. Nụ cười của cậu ấm áp
như gió mùa Hạ, lời nói ra thì lại lạnh như gió Bắc mùa Đông : “Bỏ đi, nếu em
thích thì cho em đấy ——– Phải rồi, đối tượng xem mắt của em hình như chuồn rồi
hay sao ấy?”
“Gì cơ” Tiểu Hạ thất kinh, đoạn cô nghiến răng nghiến lợi gầm lên : “THẨM
~ NHƯỢC ~ PHI ~~~”
——————————————-
“Phan Tiểu Hạ, Giận đấy à?……. Này, dỗi thật đấy à?”
Tiểu Hạ giận bừng bừng đi trước, Thẩm Nhược Phi cất bước theo sau vừa đi
vừa gặng hỏi, nhưng ngữ khí không mảy may một tia áy náy.
Nhà Tiểu Hạ và nhà Nhược Phi vốn cùng chung một cái sân lớn ở quân khu.
Trước khi dọn nhà là hàng xóm, sau khi dọn nhà vẫn giữ quan hệ hoà hữu như xưa.
Hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã.
Nhược Phi kém Tiểu Hạ 3 tuổi, năm năm trước cậu sang Mỹ học thạc sỹ luật,
về nước lại không làm luật sư ở sở sự vụ mà gia đình đã lo liệu sẵn, cũng chẳng
chịu đi thi nhân viên chính phủ; ngược lại tự nhiên đòi đến Tô Châu học vẽ, mở
phòng tranh, xém chút nữa tức chết cha mẹ. Để lánh nạn, cậu đến Tô Châu liền
tới ngay nhà Tiểu Hạ cư ngụ. Ác mộng của Tiểu Hạ cũng chính thức bắt
đầu từ đó.
Bastard Thẩm Nhược Phi ! Đại khốn kiếp!
Tiểu Hạ nộ khí đằng đằng bước ra khỏi quán cà phê, phóng xe MAZDA đỏ về
nhà. Thẩm Nhược Phi cũng đuổi theo sau cô.
Về đến nhà là cô đóng sầm cửa lại, nhốt mình trong phòng buồn bực, chỉ
hận một nỗi không thể đem tên khốn kiếp Thẩm Nhược Phi ra cắn xé tan tành! Cô
hờn dỗi mới đến 6 giờ tối, chưa đợi Thẩm Nhược Phi đến xin lỗi đã cố ý đi ra
phòng khách, nhưng lại phát hiện Thẩm Nhược Phi đang chăm chú hành hạ cá vàng
của cô. Cô nhìn bộ dạng điềm nhiên như không của hắn, càng nghĩ càng cay cú,
cay đến nỗi dạ dày quặn lại……
Khốn
khiếp! (Chị lại chửi thề rồi – -!!!)
Nếu như
tên nhóc Thẩm Nhược Phi kia không mò tới, cô tối nay đã được hưởng thụ bữa tối
thịnh soạn, thưởng thức bộ phim lãng mạn, hơn nữa, nói không chừng sẽ cùng
anh chàng bác sĩ đẹp trai phát triển tình cảm thêm một cung bậc mới rồi; nhưng
mà mơ vẫn hoàn mơ, sự thật đau đớn chứng minh rằng tên tiểu tử khốn kiếp Thẩm
Nhược Phi đã quậy tan nát tất cả.
(Tâm
trạng đây : Again & again”)
Tiểu Hạ
căm phẫn nghĩ, ngúng nguẩy giậm chân, đi vào bếp pha mì gói ăn.
Tuy
rằng cô chán ngấy ăn mì rồi, nhưng hôm nay trời mưa, cô ngại không muốn ra
ngoài lại vụng về chuyện bếp núc, thế nên đành ngậm ngùi gặm mì cho đỡ xót
ruột.
Tiểu Hạ
thành thạo pha gói mì chua cay, thở dài thườn thượt, đang định cố sống cố chết
nuốt thì tay đột nhiên bị nắm giật lên, cái dĩa vì thế cũng rơi cạch xuống sàn.
Cô vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Nhược Phi mặt vô biểu cảm nhìn
cô.
“Thẩm
Nhược Phi, cậu đang làm gì thế?” Tiểu Hạ bực tức.
“Đã
cảnh cáo bao nhiều lần là cấm ăn mì gói rồi, tại sao chị vẫn không chịu nghe?
Trong tủ lạnh đầy ắp thức ăn, sao chị lại thích mì gói đến vậy chứ?”
“Tôi có
biết nấu đâu” Tiểu Hạ quạu.
“Haizzz”
Nhược Phi bất lực day day trán : “Phan Tiểu Hạ, chị không còn nhỏ nữa, cứ ăn
những thứ thiếu dinh dưỡng này chỉ tổ chóng già thôi. Sau này, cấm ăn!”
“Thèm
cậu lo đấy, tôi già hay không liên quan gì đến cậu? Thẩm Nhược Phi, cậu đừng có
quản tôi, coi chừng tôi kick bay cậu ra khỏi cửa đấy!”
“Đừng
ăn thứ này nữa! Tôi nấu cho chị ăn”
Nhược
Phi mở tủ lạnh, thở dài đánh sượt, rửa sạch nồi, bật bếp gas, lát sau một mùi
thơm phưng phức lan ra từ nhà bếp. Tiểu Hạ nhìn động tác thuần thục kia, mồm há
hốc mắt trợn tròn, cuối cùng cũng không giận dỗi cậu nữa : “Thẩm Nhược Phi! You
thật ‘pro’!!!”
“Thank
you. Quăng cô ở Mỹ 5 năm chỉ nhá độc bít – tết với bơ xem, cô tức khắc cũng
biết nấu