Tình Yêu Thứ Ba

Tình Yêu Thứ Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324714

Bình chọn: 7.5.00/10/471 lượt.

ật sư Trâu bức

tranh Đường Ca."

"Ừ, được." Khải Chính ấp úng nói.

Tôi mở hộp ra, trong đó là một bức tranh lụa được gấp ngay ngắn, mở ra nhìn là tượng phật, khuôn mặt hiền từ.

Giang Tâm Dao ở bên giải thích: "Đây là tranh Quan Âm của phần tử

phật giáo truyền vào Tây Tạng, tôi nhờ người bạn Tây Tạng tìm cho, rất

đẹp đúng không? Tặng cho cô đấy."

Thực ra với tôi, tất cả Bồ Tát đều như nhau, không có xấu đẹp. Nhưng

thành ý tốt của cô ấy, tôi đành lên tiếng cảm ơn. Nhận bức tranh, vô

tình, trông thấy ánh mắt quan tâm sâu sắc của Khải Chính đang đứng ở

phía sau Giang Tâm Dao, nhất thời, cảm thấy nụ cười trên mặt mình không

cách nào duy trì được nữa.

Cũng may Giang Tâm Dao quay người lên xe, cuối cùng cứu tôi khỏi bể khổ.

Đứng bên lề đường, mắt tiễn chiếc Land Rover to lớn rời đi, tiếng mày đào đất vang bên tai, tôi quên bịt mặt lại, mùi khói bụi, khô cằn, nóng hung hăng xộc vào mũi.

Đúng lúc tôi ngơ ngẩn bên đường, có người ghé sát nói bên tai tôi: "Người phụ nữ vừa nãy là ai?"

Tôi giật nảy mình, quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt Cao Triển Kỳ, trên má anh ta hiện lên dấu 5 ngón tay ửng đỏ.

Anh ta nhìn tôi, hỏi tiếp: "Là vợ Lâm Khải Chính à?"

Tôi ừ một tiếng không tình nguyện.

"Trâu Vũ, cô hết hy vọng rồi." Ngữ khí của Cao Triển Kỳ là kiểu cười trên sự đau khổ của người khác.

Tôi chẳng thèm để ý tới anh ta, quay người lên lầu. Anh ta đi theo

sau tôi tiếp tục ồn ào: "Xinh đẹp như vậy, có tiền như vậy, cô hoàn toàn không có sức cạnh tranh mà. Vẫn nên thực tế chút đi, suy nghĩ tới người bên cạnh cô đi. Tôi quyết định li hôn rồi, không cách nào sống tiếp với người phụ nữ điên ấy, quả thật biến thái! Tới lúc ấy, cô cũng là ly

hôn, tôi cũng ly hôn, ai cũng không kém ai. Hai chúng ta ở bên nhau cũng hợp lý, sao nào? Suy nghĩ nhé!"

"Anh tưởng rằng anh muốn ly hôn là có thể ly hôn à, cẩn thận vợ anh

bắt anh tự tử, cho dù không tự tử thì cũng sẽ khiến anh tán gia bại

sản!" Tôi nói một cách ngoa ngoắt.

"Vậy cô không cần lo, đừng quên, tôi mới là luật sư, sao có thể không nghĩ tới đường lui?"

Bước vào văn phòng, tôi đặt cái hộp đó lên bàn. Cao Triển Kỳ cầm lên mở ra, nói: "Oa, đây là cái gì? Nhìn thấy tối tăm.

"Gọi cái gì mà Đương Ca? Đồ Tây Tạng."

"Lâm Khải Chính tặng cô?"

"Không."

"Vợ anh ta?"

Tôi không tiếp lời, biểu thị ngầm thừa nhận.

"Không có việc thì tặng cô làm gì? Người giàu thật lạ. Sẽ không có dụ ý gì chứ? Có lẽ viết lời nguyền rủa ở chỗ nào đó." Cao Triển Kỳ cầm bức tranh lên xem trên xem dưới.

Tôi giật lại, bỏ vào trong hộp: "Không hiểu đừng nói lung tung! Làm việc của anh đi!"

Cao Triển Kỳ đột nhiên nhớ ra cái gì, sát lại tôi nói: "Đúng rồi,

chuyện sát nhập của công ty Lâm Khải Chính và công ty vợ anh ta, có hy

vọng không hả?"

"Sát nhập? Sát nhập làm gì?" Tôi ngạc nhiên.

"Cô chưa biết à? Kỳ trước đã tiến hành một thời gian rồi, sẽ lấy một

phần của bên bất động sản công ty Trí Lâm sáp nhập với bên kia, đó lại

là tài sản tốt nhất của Trí Lâm. Nghe nói cha vợ Lâm Khải Chính chuẩn bị giao cho con rể, sau này liên thủ mạnh mẽ, Lâm Khải Chính chắc chắn sẽ

như diều gặp gió, tiền đồ không giới hạn!"

Sát nhập, nghĩa là bước nhảy vọt của sự nghiệp, cũng nghĩa là Lâm gia và Giang gia thân thiết không tách rời, nhưng Lâm Khải Chính lại chưa

từng nhắc tới việc này với tôi. Có lẽ không cần nhắc nhỉ? Tôi nghĩ, hoặc nhắc tới cũng chỉ như thêm một cái gai dài trong lòng, còn nhớ tôi từng nói với anh, không cần cho tôi tất cả, chỉ cần 1% là được rồi, quả

nhiên, anh chỉ cho tôi 1%.

Tôi trăn trở suy nghĩ, Cao Triển Kỳ càng đổ dầu vào lửa:"Việc lớn như vậy mà anh ta không nói cho cô à? Sau khi sát nhập sợ rằng tổng công ty chuyển tới Hồng Kông, tới lúc đó cô làm thế nào? Nạp thiếp? Cũng nói,

nói chung không được người thì nghĩ cách lấy chút tiền, cô không thể mềm tay!......"

Tôi đột nhiên quay phắt đầu lại, nhìn anh ta hét to: "Anh ở đây lải

nhải cái gì? Cút ra xa cho tôi, việc của tôi sau này anh ít tự cho là

mình thông minh đi, lắm mồm lắm miệng!"

Thấy tôi nổi giận, Cao Triển Kỳ biết điều, giơ hai tay đầu hàng, ỉu

xìu đi ra. Còn lại tôi, ngơ ngẩn trước cửa sổ, trong đầu trống rỗng.

Nỗi đau khổ trong trái tim của cô và anh đều như nhau.

Loại đau khổ trước nay vẫn sục sôi, không cách nào đè nén. Dày vò tới

nỗi cô và anh chỉ có thể nghi ngờ và trách móc. Chia ly vẫn đến đúng

hẹn.

Buổi chiều văn phòng họp, các đồng nghiệp tụ tập lại, bàn bạc phương

án phân chia hoa hồng 3 quý, hình thức gần đây rất tốt, ai nấy đều mặt

mày rạng rỡ, trừ tôi.

Di động reo, là Lâm Khải Chính.

Tôi theo thói quen ra khỏi phòng họp, rẽ về phía ban công trên đỉnh

đứng. Chắc anh muốn hẹn tôi đi ăn cơm, đột nhiên tôi cảm thấy tẻ nhạt.

"Mấy giờ tan làm? Anh tới đón em?" Anh hỏi bên đầu điện thoại.

"Ưhm.... Còn đang họp, tối nay chắc phải làm thêm." Tôi ấp úng trả lời.

"Có phải ... không vui không?" Anh hỏi thăm dò.

"Không có, rất bình thường, sớm muộn cũng sẽ gặp phải, hơn nữa cô ấy

cũng rất tốt, thực sự phải làm thêm, làm một bản hợp đồng, có thể rất

muộn." Tôi trả lời một cách thành thật, n


XtGem Forum catalog