
em thấy ghét!"
Tôi không dám chọc giận nó, chỉ có thể dừng bước "Tiểu Nguyệt, cho dù có hiểu lầm gì, chúng ta về nhà nói chuyện".
"Lâm tổng đã yêu chị ở chính nơi này hả?" Trâu Nguyệt không thèm để ý lời đề nghị của tôi, chỉ hỏi.
"Anh ấy không yêu chị! Anh ấy chưa từng yêu chị! Anh ấy đùa với em thôi, không ngờ em cho là thật". Tôi hét lên
Đột nhiên nó gào lên: "Chị còn lừa em! Bây giờ chị còn lừa em, em
giống đứa ngốc, bị chị lừa cho xoay vòng vòng, chị rất vui đúng không?
Rất tự hào đúng không?"
"Tiểu Nguyệt, em đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói!"
"Dáng vẻ anh ấy nhìn chị, dáng vẻ anh ấy nắm tay chị, kẻ mù cũng biết hai người ở bên nhau! Chị còn đến lừa em!"
"Em hiểu lầm rồi, chị và anh ấy chỉ là bạn tốt, chỉ là bạn bè quan hệ rất tốt!" Tôi luôn ngu xuẩn như vậy, khi bị người khác nhìn thấu, tôi
chỉ biết phủ nhận, tuy trong lòng biết rõ phủ nhận này căn bản không hề
có sức thuyết phục.
Quả nhiên, Trâu Nguyệt hoàn toàn không bị mắc lừa, tiếp tục cuồng
loạn nói: "Bộ quần áo đó cũng là của anh ấy, đúng không? Em đã biết chị
còn nói không phải, chị còn ép em gọi điện cho anh ấy, chị biết em không dám đối diện với anh ấy, vì vậy chị ép em như vậy?! Cả đêm cả đêm chị
không về nhà, nói với em làm thêm, nói đi công tác với em, thực ra chị
đều ở bên anh ấy, có phải không? Phải không? Em cho dù chết cũng không
đổi lại được một cuộc điện thoại của anh ấy, nhưng chị cái gì cũng làm
được . Từ nhỏ chị đã giỏi hơn em, chị mãi mãi giỏi hơn em! Trong lòng
chị nhất định đang cười giễu em, đắc ý chết đi được, đúng không?!..."
Nó gần như không còn là Trâu Nguyệt mà tôi biết nữa, gương mặt thanh tú của nó trở nên méo mó, khiến người ta kinh sợ.
Tôi biết phủ nhận cũng không phải cách, không thể không dùng giọng
nói lớn tiếng như vậy ngắt lời nó: "Trâu Nguyệt, em đừng nghĩ như vậy.
Cho dù chị và anh ấy bên nhau cũng không có kết cục tốt đẹp, anh ấy đã
kết hôn như vậy, rời xa chị. Chị không nói cho em vì chị luôn muốn kết
thúc, hơn nữa sớm muộn cũng sẽ kết thúc!"
Nghe lời tôi nói, Trâu Nguyệt dừng lại một lát, xót xa bật khóc,
"Trâu Vũ, chị biết em yêu anh ấy, chị biết vì yêu anh ấy, mà em đau khổ
đến mức không thể sống tiếp, vì sao chị còn muốn cướp anh ấy đi? Anh ấy
và người khác kết hôn, em không quan tâm, anh ấy và người khác yêu nhau, em không quan tâm, nhưng em chỉ cần nghĩ tới lại là chị! Lại là chị
ruột em! Em chỉ muốn chết! Chỉ muốn đi chết!" Nói xong, ngữ khí của nó
lại cao vút lên, vừa nói vừa dùng tay đấm mạnh lên tường.
Trạngthái tinh thần của nó khiến tôi vô cùng lo lắng, tôi cố lấy tinh thần chậm rãi đi về phía nó: "Tiểu Nguyệt, xin lỗi, là chị không đúng,
tất cả là lỗi của chị, chỉ cần em tha thứ cho chị, chị bảo đảm, chị lập
tức chia tay anh ấy, không bao giờ gặp mặt nữa!"
Trâu Nguyệt nhìn xuống tầng dưới, đột nhiên quay đầu hỏi: "Chị gọi anh ấy đến à?"
Tôi gật đầu đáp: "Đúng, anh ấy không hề biết suy nghĩ trong lòng em. Em có thể nói chuyện với anh ấy".
Trâu Nguyệt bật cười, "Có gì để nói chứ? Hoặc để hai chị em mình đến để hai gái chăm một chồng".
"Nếu em yêu anh ấy, ít nhất em nên cho anh ấy biết". Tôi tiếp tục an
ủi nó. Gió trên tầng thượng càng lúc càng mạnh, tôi thực không có dũng
khí di chuyển lên phía trước.
"Em sẽ để anh ấy biết". Trâu Nguyệt nói xong đột nhiên trèo qua lan can, đứng trên mép ngoài.
Tôi sợ ngây người, hét lớn: "Tiểu Nguyệt, em làm gì vậy?"
Nó buông một tay, gió thổi lay động bộ quần áo mỏng của nó.
Tôi không dám làm bừa, chỉ có thể đau khổ cầu xin: "Trâu Nguyệt, xin
lỗi, nhanh vào đây, đừng dọa chị, em đừng dọa chị. Mẹ vừa rời xa chúng
ta, chúng ta chỉ còn lại ba người, em nhanh vào đây!"
Trâu Nguyệt nhìn xuống tầng dưới, lại nhìn tôi, oán hận nói: "Anh ấy
nói anh ấy mãi mãi sẽ không bỏ chị, Trâu Vũ, hôm nay em muốn để chị cam
tâm tình nguyện bỏ rơi anh ấy. Em sẽ nhảy từ chỗ chị đến trước mặt anh
ấy, như vậy, hai người mãi mãi không thể ở bên nhau"
Nói xong, nó không hề do dự buông nốt tay kia, nhảy thẳng xuống.
Ký ức của tôi dừng lại ở hình ảnh tôi chạy tới trước lan can nhìn,
trong vườn hoa tầng dưới, trong bụi cây xanh mướt, bị đè bởi hình dáng
một người – Trâu Nguyệt, bên cạnh, một chiếc Jeep màu đen, vừa vặn một
người bước xuống.
Tôi chôn Tiểu Nguyệt bên cạnh mẹ, tôi quỳ ở đó, nói một vạn câu xin lỗi với họ.
Sau đó, tôi không bước chân ra khỏi nhà, ở một tháng trong căn phòng
nhỏ cũ nát ở quê, nằm trên chiếc giường lớn mà hồi nhỏ tôi và Trâu
Nguyệt ngủ cùng, nhớ lại những đoạn ngắn hồi thơ ấu, lòng dau như cắt.
Lâm Khải Chính đến vô số lần, thường đứng dưới tầng cả đêm, hy vọng
gặp mặt tôi. Tôi không gặp anh, tôi nói với anh trong điện thoại: "Xin
anh, đừng để em nhìn thấy anh, em thực sự chịu không nổi nữa". Sau đó,
đến điện thoại của anh tôi cũng không nhận.
Một buổi sáng nào đó của một tháng sau, tôi dậy khỏi giường, đang
đánh răng, dì mang một người tới, kêu tên tôi, tôi quay người, lại là Tả Huy. Bản chải đánh răng trong tay rơi xuống đất, tôi đầy miệng bọt nói
với Tả Huy: "Trâu Nguyệt nó không nghe lời, nó