
h ấy cũng biến mất khỏi tầm mắt tôi theo đúng lời hứa của mình.
Cho dù đàm phán hay hội nghị gì, anh cũng đều không tham gia, nếu có
vấn đề gì cần anh quyết định, hoặc hợp đồng cần anh xem qua để ký, cũng
hoàn toàn do trưởng phòng Âu Dương phụ trách. Bao lần tôi bước vào Trí
Lâm, bao lần đi qua sảnh lớn, thang máy và vài phòng ban, nhưng chưa bao giờ gặp qua anh.
Một ngày không thấy, hai ngày không thấy, cả tuần không thấy, hai
tuần không thấy .... Ngày cứ trôi qua dần, trái tim tôi lại không trở về sự bình yên như ước hẹn, ngược lại, một nỗi nhớ khó kiềm chế không
ngừng sinh sôi nảy nở, đến nỗi tôi thậm chí còn lặng lẽ mong chờ, có thể nhìn thấy gương mặt anh trong một khoảnh khắc nào đó, khi tôi đứng
trước cửa thang máy sắp mở, khi một chiếc xe màu đen vượt qua tôi, khi
tôi bước vào một cuộc đàm phán đặc biệt quan trọng nào đó, tôi đều bất
giác mong mỏi có thể thấy anh, chỉ cần nhìn thấy là được, tôi thầm nghĩ
trong lòng. Nhưng đáng tiếc rằng đều chưa hề gặp, sự mong mỏi của tôi
lại hết lần này tới lần khác tan vỡ.
Chỉ có một lần, khi tôi tham gia một cuộc đàm phán ở tầng 7, trên
đường đi rửa tay, ngang qua phòng họp ngay cạnh, đột nhiên bên trong
vọng ra tiếng anh, êm dịu, hơi khàn khàn, trực tiếp đánh trúng màng nhĩ
tôi. Anh và vài người nào đó thảo luận công việc liên quan tới việc cho
vay, chỉ hỏi ngắn gọn, sau đó là người khác trả lời dài dòng. Tôi đứng ở hành lang, đợi tiếng anh, nghe tiếng anh, nhất thời mê mẩn.
Đột nhiên tiếng cửa vang lên, tôi giật mình, vội vã lên phía trước
như không có việc, quay đầu nhìn, một người đàn ông xa lạ đi ra, giây
phút cánh cửa mở ra đóng vào, vượt qua người đàn ông xa lạ, tôi nhìn vào trong phòng, chỉ thấy khói thuốc lá mịt mù, nhưng anh không ở trong tầm mắt của tôi.
Trong lòng tôi có một cảm giác hụt hẫng khó nói.
Cho tới thứ bảy nào đó, tôi đến trường đi học, qua sân vận động lớn,
thấy sắc cờ bay bay, tiếng trống, tiếng nhạc, ngẩng đầu nhìn biểu ngữ
lớn: "Lễ khởi công thư viện Trí Lâm do Tổng công ty tập đoàn Trí Lâm
quyên tặng."
Tôi len vào dòng người, cuối cùng, xa xa nhìn thấy Lâm Khải Chính ngồi trên khán đài.
Xa quá, cách anh rất nhiều người, tôi nhìn không rõ gương mặt anh.
Dưới ánh nắng chói chang, tôi chớp mắt, cố gắng nhìn về phía anh, muốn
nhìn rõ vẻ mặt anh.
Trong tiếng nhạc và tiếng người huyên náo ồn ào, một vị lãnh đạo
không rõ chức vị đang phát biểu, anh chỉ im lặng ngồi đó, dường như
không quan tâm. Sau đó, anh đứng lên, cắt băng rôn đỏ dưới sự vây chặt
của công chúng. Vang lên tiếng vỗ tay, anh ngẩng đầu, nhìn xung quanh
hội trường, giây phút này tôi mới nhìn rõ anh, nụ cười thận trọng khách
sáo trên gương mặt anh.
Hơn 1 tháng chưa gặp, anh vẫn như vậy, tôi đứng trong đám người, tham lam nhìn anh. Nữ sinh xung quanh vẫn đang thán phục vẻ anh tuấn của
anh, còn tôi thầm nghĩ trong lòng: "Các người sao có thể biết dáng vẻ
thực sự của anh ấy, lòng tốt thực sự của anh ấy?"
Xin hãy cho phép em được có chút hư vinh bé nhỏ vì anh, tôi thầm nói với anh ở trong lòng.
Anh ở vị trí trên cao, mọi người ngước nhìn, còn tôi lại bị chìm
trong đám người, trở thành một gương mặt trong hàng trăm gương mặt tương tự, anh không nhìn thấy tôi, không phát hiện ra tôi, đây mới là vị trí
của chúng tôi.
Rất nhanh sau đó nghi thức kết thúc, dưới sự hướng dẫn của một vài
người, anh nhanh chóng biến mất. Đám người dần dần tản ra, tôi vẫn đứng
trên sân vận động, nhìn mặt trời, đứng rất lâu rất lâu.
Thời gian của đời người có thể giống như biển mùa hè chăng? Đáp án là sự phủ nhận tàn nhẫn.
Hai ngày sau, tôi nhận được điện thoại của trưởng phòng Âu Dương,
muốn tôi hôm sau bay tới Tam Á: "Hạng mục lớn này đã chính thức bắt đầu
đàm phán rồi, có thể chúng ta phải ở bên đó một thời gian. Cô mang thêm
ít đồ qua."
"Ở bao lâu?" Tôi hỏi
"Ngắn thì một tuần, dài thì sợ rằng phải nửa tháng."
"Sao phải lâu vậy chứ?"
"Một là hợp đồng phải tiến hành chỉnh sửa dựa theo đàm phán, hai là
Lâm tổng dặn dò chúng ta phải xem qua một lần tài liệu thỏa thuận trước
đây của đối phương, bản hợp đồng này hơn trăm triệu, không thể hồ đồ!"
Lâm tổng dặn dò? Tôi không nén được nên hỏi: "Lâm tổng có đích thân tham gia đàm phán không?"
"Có, anh ấy bây giờ đang ở Tam Á. Đợi lát nữa công ty sẽ có người
liên lạc với cô về việc đặt vé máy bay, cô sắp xếp các công việc khác
cho ổn, nhanh chóng qua nhé!" Trưởng phòng Âu Dương cúp máy.
Cuối cùng phải gặp anh rồi, tâm trạng tôi có chút mâu thuẫn.
Buổi tối trở về nhà, tôi bắt đầu thu xếp hành lý.
Trâu Nguyệt đứng ở cửa phòng, hỏi tôi: "Chị lại phải đi công tác à?"
"Ừ, công ty bọn em có hạng mục lớn ở Tam Á, phải qua đó bàn hợp đồng." Tôi không ngẩng đầu, vừa thu dọn vừa đáp.
"Có phải là hạng mục biệt thự đó không?"
"Hình như là thế, rất lớn, phải hơn trăm triệu."
"Em nghe nói rồi, đây là sự bạo tay của Lâm tổng, nhưng hình như
trong công ty cũng có không ít người phản đối, nói rằng mạo hiểm."
"Thế à?"
"Vâng, họ nói Lâm tổng có thể tiếp nhận vị trí của chủ tịch hội đồng quản trị Lâm không còn phải