Pair of Vintage Old School Fru
Tình Yêu Tội Lỗi

Tình Yêu Tội Lỗi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322324

Bình chọn: 7.5.00/10/232 lượt.

ật không Thu? - Mẹ tôi, thậm chí đang cầm nước tẩy rửa bồn cầu “con vịt”.

Biết giờ tôi muốn gì nhất không? Ai đó đào hố vùi tôi xuống đi! T_T

*****

*****

Trong phòng khách.

Không khí căng tròn như quả bóng bay, chỉ một cây kim cũng đủ làm nó nổ tung.

Bố mẹ tôi vẻ mặt âm trầm, ngồi nhấp từng ngụm trà.

Thằng em tôi thì nhàn nhã ra vẻ xem kịch vui, còn Thế Anh ngồi xen giữa

chúng tôi, cả người giống như bị bao phủ bởi tầng tầng bão tố...

_Còn mua cả nhẫn rồi cơ à?

Tôi giật mình, theo bản năng giấu tay ra sau lưng. Nhưng mà, âm khí bên cạnh tôi tại sao lại ngùn ngụt thế này? ><

_Cậu có chắc là muốn lấy cái Thu không? - Cuối cùng thì bố tôi cũng mở miệng.

_Vâng, cháu xin lỗi vì đáng lẽ phải xin phép hai bác trước...

_Cậu quyết định?

_Dạ? Vâng!

_Không hối hận?

_Vâng.

_Thật sự không hối hận sao? =.= Làm như lấy tôi là việc đầy nguy hiểm sao?

_Vậy thì...được thôi.

O_o!! Biết ngay mà!!! T.T Có bố mẹ nào không thèm luyến tiếc con gái như thế không?

_Thế bao giờ bố mẹ cậu đến gặp gia đình tôi? - Ặc! Đâu cần nhanh đến thế!

_Sẽ sớm thôi ạ. - Gì mà sớm thôi? Anh thậm chí còn chưa nói với họ cơ mà! ><

_Khoan đã, bác, hai bác không thấy là việc này quá gấp gáp hay sao? Chị

Thu còn chưa hoàn thành chương trình học mà! - Đúng rồi! Thế Anh nói có

lý...Hả? Thế Anh!?

_“Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng”, có gì lạ đâu, với lại kết hôn

xong chị ấy vẫn đi học được mà! - Kì Phong!!! Thằng nhóc lắm lời, ai cần nó xen vô!! ><

_Nhưng mà...

_Thế Anh, sao cậu phải phản ứng mạnh như thế? Ngay cả bác trai bác gái

cũng không nói gì kia mà. Hay cậu đang có ý tưởng gì không nên có?

Không khí bỗng cương tại chỗ. Cái gì mà “ý tưởng không nên có”? Sao anh

lại nói khó hiểu thế? Nhưng trong khoảnh khắc, sắc mặt cậu ấy tái đi...

_Được rồi, chuyện này khi nào hai gia đình gặp nhau sẽ bàn sau.

*****

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, mang theo hơi lạnh. Nhưng tâm trí tôi hiện giờ lại không thể bình ổn, vô cùng rối loạn.

Nhật Minh nói thế là ám chỉ gì? Còn nữa, Thế Anh, tôi lấy chồng rồi rời

đi không phải sẽ dễ dàng cho cậu ấy hơn sao? Tại sao cậu ấy phải phản

đối dữ dội như thế? Không lẽ nào...cậu ấy cũng có tình cảm với tôi?

Không thể nào! Tôi lại loạn nghĩ rồi. Chuyện đó làm sao có thể xảy ra,

cậu ấy vẫn luôn chỉ coi tôi là chị...Chắc là tại tôi không nói trước với cậu ấy nên cậu ấy mới tức giận như thế, hẳn là...Nhưng sao tôi vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng...

_Gió lạnh mà con vẫn để cửa mở à?

_Mẹ...

Mẹ tôi đi ra đóng cửa sổ bên cạnh bàn học, sau đó lại ngồi xuống cạnh tôi.

_Con không ngủ được sao?

_Vâng.

Bà khẽ mỉm cười rồi vuốt tóc tôi.

_Ngày xưa lúc sắp lấy bố con, mẹ cũng từng mất ngủ cả đêm.

_...

_Con hồi hộp sao? Hay vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng?

_...Chắc cả hai.

_Con biết không, phụ nữ thì nên có một gia đình. Mà mẹ thấy Nhật Minh

cũng rất tốt, con chọn nó sẽ không sai...Nhưng nếu con không thích cậu

ta thì bố mẹ sẽ không bắt ép, bố mẹ tôn trọng quyết định của con. Chỉ

cần con hạnh phúc là được rồi.

_Mẹ...Da gà con nổi hết lên rồi...

_Con bé này, mẹ đang nói nghiêm túc đấy!

_Vâng, vâng...- Tôi cười cười, vòng tay qua ôm mẹ tôi. Đã bao lâu tôi

không thân thiết với mẹ như vậy rồi nhỉ? Đã bao lâu tôi không cảm nhận

bố mẹ thương tôi nhiều đến mức nào rồi?

Nhưng mà...liệu...quyết định của tôi là đúng hay sai?

*****

Khi tôi còn đang phân vân tự hỏi thì nhận được điện thoại của Nhật Minh. Anh bảo tôi đi gặp bố mẹ anh. Tất cả những suy nghĩ trong đầu tôi bỗng

dưng bay biến hết, chỉ còn lại cảm giác căng thẳng len lỏi toàn thân...

Tôi đã làm đổ nước trà ra bàn, làm vỡ mất hai cái chén, lúc phụ nấu cơm

thì cho nhầm muối với đường...Dù mỗi lần Nhật Minh đều nói đỡ giúp tôi,

nhưng khỏi nói cũng biết tôi thấy mình ngố tới cỡ nào. May mà bố mẹ anh

cũng không khó tính lắm, chỉ là, không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy họ có

chút xa cách...

Sau đó là trang trí phòng ở, mua vật dụng, đặt thiếp cưới...anh đều hỏi ý kiến tôi, còn tôi thì chỉ cười trừ cho qua.

Bố mẹ tôi cũng tất bật chuẩn bị cho tôi, đi đến đâu họ cũng khoe về Nhật Minh. Bạn bè ai nấy đều chúc mừng tôi, có người còn hỏi về màn cầu hôn

“kinh điển” ở hội chợ, rồi nói ngưỡng mộ tôi...Dường như xung quanh tất

cả đều là không khí vui mừng, vậy mà tôi lại chẳng thể nào cảm nhận đến.

Từ hôm đó đến giờ tôi vẫn chưa gặp Thế Anh. Tôi cũng không hiểu bản thân mình muốn gì nữa. Cứ như một cánh hoa trôi theo dòng nước, để mặc dòng

nước cuốn đi...

*****

_Chị Thu, giờ em đang ở Bờ Hồ. Em sẽ chờ cho đến khi nào chị tới.

_Hả? Thế Anh!? Này...

Cái gì vậy? Tắt máy sao? Cậu ấy...định làm gì?

...

Lúc tôi đến nơi, có vẻ như Thế Anh đã đợi rất lâu, trên tay còn cầm theo chiếc hộp nào đó. Nhưng sắc mặt cậu ấy lại không được tốt, thậm chí

ngay cả môi cũng có phần tím tái.

_Em làm gì đấy? Có phải trẻ con đâu mà không biết tự lo cho mình hả? Rốt cuộc em đã đứng đây bao lâu?

Cậu ấy không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn tôi. Đôi mắt đen sâu không thấy đáy, như muốn hút người ta vào đó...

_Chị...đừng kết hôn được không?

_Hả?

Tôi...có nghe lầm không? Cậu ấy