
huôn mặt anh phóng đại
dần trước mắt tôi. Cơ thể tôi phút chốc cứng ngắc, nhưng cũng không né
tránh, chỉ thầm nhắm mắt lại.
Mềm mại, ấm áp...Lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc gần như thế. Nhưng anh
cũng chỉ chạm nhẹ lên môi tôi, một lúc lâu, sau đó mới lưu luyến tách
ra. Ánh mắt kia, là niềm hạnh phúc không chút nào che giấu.
_Đóng dấu, từ giờ trở đi, em là của anh. Cho dù chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để vuột mất em một lần nữa.
Trong lòng như có thứ cảm xúc kì lạ, chậm rãi hòa tan, len lỏi khắp mọi nơi...
*****
Nắng ấm, trời trong. Đường phố tấp nập người qua lại. Hệt nhu chỉ mới ngày hôm qua, lại như xa cách hàng mấy thế kỉ...
Con đường quen thuộc, ngõ nhỏ quen thuộc, những hàng quán quen
thuộc...Càng đến gần, không hiểu sao tôi lại càng thấy hoảng hốt, bước
chân càng nặng nề hơn. Thậm chí khi đứng trước cổng nhà, tôi lại có cảm
giác muốn quay đầu bỏ chạy.
Dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, anh siết chặt tay tôi, rồi mỉm cười trấn an tôi.
_Đừng lo, không sao đâu.
Tôi cắn môi dưới, tiếp theo thoáng gật đầu. Anh đến gần nhấn nút trên cổng, tiếng chuông quen thuộc vang lên...
Tôi đã hình dung rất nhiều tình huống có thể xảy ra, thậm chí đã chuẩn
bị sẵn tâm lý nhận hết cơn tức giận của bố mẹ, nhưng không ngờ, kết quả
lại ngược hẳn như tôi dự đoán.
Không hề hỏi về những chuyện đã qua, cũng không một lời trách móc, mẹ
chỉ cầm lấy tay tôi, hốc mắt hồng hồng, miệng lặp đi lặp lại “Về là tốt
rồi, về là tốt rồi”. Còn bố tôi, tuy không nói gì nhiều, nhưng thái độ
cũng không hề khắc nghiệt như tôi tưởng. Chỉ có Kì Phong, từ đầu đến
cuối không nói câu nào, sắc mặt tối tăm. Đến khi Nhật Minh vừa từ biệt
bố mẹ tôi, nó đã lặng lẽ bỏ lên phòng, đóng sầm cửa lại.
_Con đừng trách Phong. Nó chỉ là ngoài cứng trong mềm thôi, thật ra nó cũng lo cho con lắm.
Tôi lắc lắc đầu, nước mắt chầm chậm chảy xuôi.
_Mẹ, con xin lỗi...
_Đồ ngốc, cái gì qua rồi thì cho qua đi, đừng nghĩ nhiều nữa...
Mẹ ôm tôi vào lòng, vòng ôm của mẹ vẫn ấm áp như thế, ấm đến trong lòng tôi một trận đau xót.
*****
Cốc cốc cốc...
_Phong, em ngủ chưa?
Không có tiếng trả lời, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Bên trong phòng không bật đèn, phải nhờ ánh trăng tôi mới tạm thấy rõ xung quanh. Kì Phong
đang nằm đắp chăn mỏng trên giường, nhưng tôi biết, nó vẫn chưa ngủ.
Tôi bước đến ngồi bên cạnh giường, thằng nhóc quay lưng về phía tôi.
_Em giận chị lắm à?
Không thấy tiếng đáp lại, chỉ có tiếng hít thở đều đều truyền ra.
_Chị xin lỗi...Lần này về, chị sẽ không đi đâu nữa.
Lại ngồi thêm một lúc, xác định nó vẫn không muốn nói chuyện với tôi,
cuối cùng tôi đành đứng dậy định ra khỏi phòng. Bỗng giọng Kì Phong vang lên.
_Chị với Thế Anh...là thật sao?
Tôi trầm mặc, miệng vết thương lại như nứt toác ra.
_Vậy sao chị còn đồng ý lấy anh Minh?
...
Bỗng nhiên, cả căn phòng như tối sầm đi. Có lẽ, mặt trăng đang bị mây
che khuất. Tôi cười khổ, không biết nói gì hơn. Đúng vậy, tất cả...đều
là lỗi của tôi. Chẳng có gì để đổ lỗi, cũng chẳng có gì để biện minh.
Thật lâu sau, tôi nghe được tiếng Kì Phong khẽ thở dài.
_Anh Minh là người tốt, chị nên quý trọng anh ấy. Chị cùng Thế Anh, thực sự không có kết quả đâu...
_Ừ.
Tôi biết, tôi vẫn luôn biết. Nhưng chỉ vì cố chấp, để rồi bị phản bội,
nhận lấy thương tích đầy mình...Yêu, cuối cùng lại thành hận...
Lẽ ra, nếu biết buông bỏ đúng lúc, tôi đã không cần khổ sở thế này. Khi tôi vừa ra khỏi nhà, trời đã bắt đầu mưa. Tuy rằng
không lớn, nhưng gió giật mạnh, khiến chiếc ô hầu như cũng chẳng còn tác dụng gì.
Trên đường, mọi người đi lại vội vã. Người phóng xe nhanh, người dừng lại mặc áo mưa...
Tôi bước thật chậm, thật chậm, giống như đã đi qua hàng mấy thế kỉ. Cho
đến khi, trông thấy bóng dáng đó. Khung cảnh quen thuộc, con người quen
thuộc, nhưng tất cả đã không thể nào quay trở lại được nữa.
Trong màn mưa, thân hình đơn bạc trở nên lẻ loi, dường như đã chờ rất
lâu. Không mũ nón, không áo mưa, quần áo ướt đẫm, cậu ta vẫn không biết
cách tự chăm sóc cho mình như thế. Dáng người gầy hơn, nét mặt mệt mỏi
không thể che giấu. Khuôn mặt trắng bệch vì lạnh, còn bờ môi tím tái...
Trong giây lát, đột nhiên tôi có cảm giác không đành lòng, nhưng rất nhanh lại tan biến.
_Có chuyện gì?
Không nghĩ là tôi lại có thể bình thản đến thế. Thanh âm lạnh lùng, đến mức chính tôi cũng cảm thấy rét run.
Cậu ta đứng nhìn tôi thật lâu, tựa như muốn khắc ghi tất cả hình ảnh của tôi vào đáy mắt, cuối cùng, nở nụ cười nhợt nhạt.
_Chị hạnh phúc sao?
_Tất nhiên.
Cậu ta mỉm cười chua chát. Tôi có thể nhìn thấy sự dằn vặt trong ánh mắt đó. Hai bàn tay cậu ta siết chặt nhau đến mức trắng bệch. Cậu ta thường làm như vậy mỗi khi phải ẩn nhẫn hay cảm thấy khổ sở.
_Em sẽ sang Nhật.
_...
_Một công ty liên doanh muốn mời em qua đó làm việc.
_...
_Em...có lẽ...sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa.
_Vậy sao? Tốt thật đấy. Nhưng cậu nói với tôi làm gì? Tại sao cậu không
biến luôn đi? Hay cậu muốn cho tôi biết cậu đã thành công như thế nào
sau khi bỏ rơi tôi?
_Em xin lỗi. - Bàn t