
n chứ?”
“Đại nhân là bộ đầu nổi danh ở kinh thành, mấy con chuột nhắt đó thì có tài
cán gì mà có thể lọt vào mắt thần của đại nhân thế? Kính xin đại nhân đem tâm tư
để ý đến lũ trộm lũ cướp kia, lũ chuột nhắt không ra ngoài sáng được cũng sẽ tự
sinh tự diệt thôi.”Thất Nương nói rồi nghiêng người vòng qua Sở Khanh Vũ, đi
thẳng đến trước cửa phòng mình, nhanh nhẹn đẩy cửa phòng ra.
“Chờ đã!”
Bước chân Thất Nương dừng lại trên bậc cửa, “Đại nhân còn có chuyện gì
sao?”
“Sở mỗ khuyên Thất Nương, chuột tuy nhỏ, nhưng nếu dám náo loạn thì cũng phải
chịu tội…”
Thân mình Mạc Thất Nương chợt đông cứng, nhưng ngay sau đó liền cười khẩy một
tiếng, “Chuột này sống trong sân đã lâu, Thất Nương cũng quen rồi, ngược lại,
Thất Nương cũng có lời khuyên cho đại nhân, bỏ mặc lũ trộm cướp hoành hành mà ở
trong khách sạn nhỏ bé này quản mấy con chuột, thật đúng là lãng phí nhân tài.
Đừng nói đại nhân không xen vào, cho dù có muốn quản thì cũng chỉ rước lấy bẩn
thỉu vào thân, cần gì phải thế?” Dứt lời, cũng không thèm quay đầu lại mà bước
thẳng vào phòng.
Cánh cửa bị đóng sập lại, nụ cười trong đáy mắt Sở Khanh Vũ cũng vụt tắt,
trong đôi mắt sâu thẳm kia ẩn giấu những ý nghĩ mà người ta không tài nào đoán
được.
Thất Nương, rốt cục trong lòng nàng đang cất giấu điều gì vậy?
-----------------------------------------
Hôm sau.
Thất Nương vẫn dựa vào bậc cửa của khách sạn Vân Long như thường lệ, cả ngày
nàng cũng không thấy bóng dáng Sở Khanh Vũ đâu.
Đi rồi sao?
Thất Nương nhấm nháp một ngụm rượu, khẽ thì thầm, quả đúng là một thằng nhóc
vẫn chưa trưởng thành, sớm ra đi thì mới không đi sai đường, chọn sai người…
Nàng lại nhìn về phía cuối con đường.
Kỷ Hình Phong, chàng thấy không, người con gái của chàng mặc dù đã hai mươi
lăm tuổi rồi nhưng vẫn rất được kẻ khác hoan nghênh đó, nếu chàng còn không chịu
trở về mau đi thì có khác gì muốn bị kẻ khác đoạt mất người hả…
Cùng lúc đó, Sở Khanh Vũ đến nha môn tìm gặp Kim Mục Bắc.
“Sở đại nhân?” Trong giọng nói của Kim Mục Bắc chứa đầy sự kinh ngạc, hắn
nghe nói Sở Khanh Vũ vẫn cứ ở lì trong khách sạn Vân Long, mãi không chịu đi,
sao giờ lại đến nha môn rồi? Vậy không phải là muốn quay về kinh chứ?
“Kim bộ đầu.” Sở Khanh Vũ mang theo nét tươi cười thường trực,“Kim bộ đầu có
thời gian rảnh không vậy?”
Kim Mục Bắc không khỏi sửng sốt, “Rảnh, đương nhiên là có thời gian rồi,
không biết Sở đại nhân tìm hạ quan có chuyện gì thế?”
Sở Khanh Vũ nhìn thẳng vào mắt Kim Mục Bắc, trong đáy mắt có chút suy nghĩ
sâu xa mà Kim Mục Bắc không tài nào đoán ra được,“Ta tới là vì muốn hỏi Kim bộ
đầu chút chuyện…”
Chớp mắt, ánh hoàng hôn lại lần nữa nhuộm đỏ chân trời, cũng nhuộm đỏ khuôn
mặt xinh đẹp của người con gái đang say rượu kia.
Thất Nương vẫn dựa vào bậc cửa của khách sạn Vân Long như trước, rượu đã uống
hết, chỉ còn lại chiếc vò rỗng không.“Ai…” Nàng khẽ thở dài một tiếng, có trở về
không? Kỷ Hình Phong, chàng thật đáng đánh! Nàng đưa mắt nhìn về phía cuối đường
thêm lần cuối, trở về, hay là không…
Bỗng nhiên! Một bóng dáng thoáng nhiễm gió bụi đi tới từ phía cuối đường, tim
nàng đập thật mạnh, trong đôi mắt mơ màng lóe lên tia mong chờ.
Gần hơn, gần hơn nữa…
Tại sao lại là y?
Đôi mắt Thất Nương lại lần nữa trở nên ảm đạm, thê lương, cô đơn, hòa lẫn với
tuyệt vọng.
“Sao vậy? Thất Nương ở đây đợi ta về à?” Sở Khanh Vũ trêu chọc, khi y nhìn
thấy sự mất mát trong mắt nàng liền vô thức cau mày.
“Thất Nương còn tưởng là đại nhân sẽ không về nữa ấy chứ!”Mạc Thất Nương đứng
dậy khỏi bậc cửa, men say khiến cho cơ thể nàng có chút lảo đảo, Sở Khanh Vũ vội
tiến đến đỡ nàng.
“Tránh ra!”
Mạc Thất Nương mạnh tay đẩy y sang một bên, tự mình bước đi loạng choạng mà
va phải cánh cửa, cái va chạm này xua tỉnh men say của nàng, lúc này nàng mới
nhận thấy có phần không ổn, cố đeo lên nụ cười thật quyến rũ, nhẹ giọng nói:
“Xin đại nhân chớ trách, Thất Nương có chút say...”
Đôi mắt đen thẳm, sâu hun hút không thấy đáy của Sở Khanh Vũ nhìn xoáy vào
nàng, không nói gì, dường như muốn nhìn rõ được lòng nàng vậy.
Một lúc lâu sau, Thất Nương cảm thấy có hơi lúng túng liền cười cười như thể
đang tự giễu bản thân mình, “Một người con gái mà tối ngày say xỉn thật đúng là
không giống ai!” Rồi sau đó ra dấu chào với Sở Khanh Vũ, có chút loạng choạng mà
xoay người, lại lẩm bẩm nói một mình, “Xem ra ta phải lên lầu làm một giấc rồi,
nếu không đợi lát nữa Xú Đậu Hũ nhìn thấy lại mắng ta cho coi…”
Ánh mắt Sở Khanh Vũ dõi theo bóng hình Thất Nương dần tan biến phía cuối cầu
thang, dù chỉ là một lần cũng không hề dời mắt đi…
Lần này Sở Khanh Vũ lại thua rồi, Mạc Thất Nương vẫn không quên được Kỷ Hình
Phong.
“Rốt cuộc phải làm thế nào…” Mạc Thất Nương mệt mỏi, ngồi co ro bên cánh cửa
phòng vừa được đóng kín, đau đớn nhắm mắt lại, lòng bàn tay vẫn còn toát ra mồ
hôi lạnh.
Kỷ Hình Phong, cho dù cả đời này chàng không về đi chăng nữa, thiếp tuyệt
đối không quên chàng đâu!
Gió thu cuốn
rơi chiếc lá tàn cuối cùng trên cành, hơi thở của mùa đông ẩn núp dưới sự lạ