
t bụi trần. Song, chỉ có nàng
hiểu rõ, hắn chẳng qua là dùng vẻ kiên cường để ngụy trang, để che dấu trái tim
khát khao một hạnh phúc.
Nàng chỉ nguyện làm Thất Nương của một mình hắn, chỉ của hắn mà thôi.
Thời gian gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều rồi cũng qua đi, chớp mắt, ba
năm nhanh chóng trôi qua.Trung thu năm ấy, Kỷ Hình Phong lại muốn đi khỏi tiêu
cục, lần này địa điểm hộ tiêu là ở Thanh Châu, xa xôi nơi đầu kia của mảnh đất,
đi về cần ít nhất là bốn tháng thời gian. Lúc trở lại, thời hạn ba năm cũng vừa
tròn.
Ngày đó ly biệt, nàng cắt một đoạn tóc đen của cả hai, đem chúng kết thành
một bó.
“Kết tóc thành vợ chồng, ân ái chẳng đổi thay.”
Đây là lời thề giữa họ, mà hắn đã hứa, sau lần áp tiêu kia trở lại, sẽ vì
nàng mà tự tay kết lên búi tóc tân nương, vì nàng mà vẽ mày, sau đó cùng nàng
vĩnh viễn.
Thế nhưng, hai năm nhanh chóng trôi đi, người đàn ông nói muốn lấy nàng vẫn
chưa về.
Chỗ tóc đen kết cùng một nơi kia vẫn ở trong túi hương bên mình, mỗi lần lấy
ra lại tiếp thêm cho nàng động lực để chờ đợi. Mặc dù mọi người nói với nàng,
những người cùng hắn đi áp tiêu lần nọ cũng đã mất tích hết thảy, nàng vẫn cứ ôm
hi vọng mà chờ đợi như vậy.
Hai năm, năm năm, mười năm...
Biết đâu mai kia hắn một thân quần áo đỏ thẫm, cưỡi một con ngựa to lớn, đến
cưới nàng qua cửa, biết đâu đợi đến lúc nàng già đi vẫn cứ vậy, lẻ loi một mình.
Nhưng là Mạc Thất Nương chẳng hề hối hận, ở trong tình yêu nàng vĩnh viễn là một
cô nương ngốc nghếch, chưa trưởng thành, dù cho mất đi tuổi xuân cùng nhan sắc
của một người con gái!
Lại nhấp thêm một ngụm rượu ngon, Mạc Thất Nương không còn phân biệt được mùi
vị thế nào nữa, ngẩng đầu nhìn trăng rằm mới lên trên bầu trời kia, nàng say
rồi...
Bất thình lình, một hồi huyên náo truyền từ bên ngoài đến, tiếng huyên náo
kia không phải là điều mà một khách sạn nên có. Mạc Thất Nương vì say mà cau
chân mày, ba phần men say phảng phất trên khuôn mặt, bảy phần mềm mại đáng yêu
động lòng người. Không thể phủ nhận, người con gái này rất đẹp, đẹp đến mức ánh
trăng cũng có phần u ám…
“Bà chủ, bà chủ!” Trong thanh âm ồn ã của Xú Đậu Hũ có mang theo chút ít
lúng túng. Mạc Thất Nương nhanh chóng đem vò rượu cầm trong tay ném vào bụi rậm,
chậm rãi đứng lên, “Gì vậy? Bên ngoài có người đến làm loạn sao?”
Xú Đậu Hũ thở hổn hển chạy đến gần Mạc Thất Nương, bỗng nhiên nghe thấy mùi
rượu nồng đậm tỏa ra từ người nàng, “Bà chủ, người mới uống trộm rượu gia vị
đúng không?”
“Ha ha….” Mạc Thất Nương cười khan vài tiếng, vội vàng lảng sang chuyện
khác, “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Lúc này Xú Đậu Hũ mới nhớ ra mục đích đến đây, vội vàng nói,“Nguy rồi, nguy
rồi, bên ngoài có người đánh nhau! Bàn cũng bị lật lên rồi!”
“A?” Mạc Thất Nương nheo lại con mắt ngà ngà say, nàng say, nhưng vẫn rất
tỉnh táo, “Đi! Chúng ta ra ngoài xem!”
“Ây da! Có chuyện gì ở đây vậy?”
Mạc Thất Nương vén mành cửa lên, vẫn bị khung cảnh lộn xộn trước mắt làm cho
bực tức, mấy chiếc bàn vuông sơn đỏ mới đặt mua mấy hôm trước bị ném sang một
bên, mấy cái ghế lẻ loi đổ ngã xung quanh, mà hai gã to lớn hùng hổ đang đứng
giữa sảnh.
Chỗ vốn nên là nơi bày bàn lúc này có một nam tử vận cẩm y hoa lệ, ngón tay
thon dài với những khớp xương phân minh vẫn còn cầm chén rượu, tỉ mỉ thưởng
thức, giống như cái bàn chưa hề bị vứt ra chỗ khác vậy.
Lúc nhìn thấy nam tử kia, đôi mắt đang say rượu của Mạc Thất Nương ngẩn ngơ,
nàng đã gặp qua rất nhiều nam nhân, nhưng nam nhân trước mắt này, không thể nghi
ngờ được, chính là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy. Chẳng đọc được
nhiều sách, nàng không biết phải dùng từ gì để mà hình dung dáng vẻ của người
nam nhân này, nhưng khi thấy khuôn mặt kia, trong đầu nàng liền hiện lên mấy chữ
“Lấy mất hồn người”.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, ước chừng khoảng hai mươi tuổi, có một khuôn mặt
hoàn mỹ mà tinh xảo, sống mũi như được chạm nên vậy, đôi môi mỏng lúc nào cũng
hơi cong lên, cười mà như không, tầm mắt buông xuống một nửa nho nhã khác
thường, mái tóc đen như mực tùy ý kết lên, vấn lại bằng một chiếc trâm ngọc phỉ
thúy, dáng vẻ biếng nhác mà mê hoặc đến khôn
cùng…
------------------------
(1) Đậu hũ Ma Bà : Đậu phụ là đặc sản nổi tiếng của vùng đất Tứ Xuyên – món
ăn dân dã mộc mạc có lịch sử hơn 100 năm nay với tên gọi ban đầu là “đậu phụ bà
chủ Trần” thời nhà Thanh.
Xưa kia bên cầu Vạn Phúc ngoại thành Bắc Kinh có một quán cơm nổi tiếng mang
tên họ Trần do một người phụ nữ làm chủ. Khách thập phương qua đây đa phần là
người bán đậu, thịt bò, dừng chân nghỉ lại quán nhờ bà chủ chế biến đậu thành
món ăn. Không ngờ đậu phụ đã được nhà họ Trần với một kỹ thuật đặc biệt, ai nếm
thử cũng tấm tắc khen ngon. Đậu phụ bà chủ Trần nức danh từ đó. Hiện giờ nếu qua
Tứ Xuyên – Trung Quốc chúng ta vẫn có cơ hội được thưởng thức món “ đậu phụ
Trần” chính hiệu.
Nguyên liệu làm nên món ăn thơm ngon ấy thật đơn giản: đậu phụ tươi, thịt bò
băm nhỏ, hành khô, thêm bột ớt, hạt tiêu, muối, tương