
tấu.
Vương Nghi Thất đột nhiên phát cáu, "Hát gì mà
hát? Không nghe thấy cổ họng người ta đã khàn rồi sao? Đi xuống, đi xuống, đi
xuống hết." Người trong dàn nhạc đợi một hồi không thấy cậu phản đối, vội vàng không kịp thu dọn đồ đạc
xuống sân khấu.
"Anh không về nhà, còn ở đây làm gì?"
"Về nhà cũng ngủ không được." Cậu nói giọng
lạnh như băng.
"Ngủ không được thì chạy hai vòng?"
"Đổng Toàn!" Đột nhiên cậu quát lớn. Đổng
Toàn lên tiếng chạy vào. Cậu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đổng Toàn, nói cũng như nói
với người còn lại: "Anh biết mình sai chỗ nào rồi chứ?" Đổng Toàn
chột dạ nhìn thoáng qua Vương Nghi Thất, gật đầu.
"Trừ một tháng tiền lương. Có ý kiến gì
không?"
Đổng Toàn bày tỏ không ý kiến, cam nguyện bị phạt.
Vương Nghi Thất mắt lạnh nhìn, biết cậu đang giết gà
dọa khỉ, căm hận đi khỏi.
Dạo này Tân Ý Điền bận việc trang hoàng nhà cửa. Đầu
tiên muốn tìm một công ty lắp đặt đáng tin cậy, tiếp theo vật liệu lắp đặt phải
đích thân kiểm định, còn có nhà cửa phải trang trí theo phong cách gì, kiểu
Trung Quốc, kiểu Châu Âu, cổ điển hay là hiện đại, việc này khiến cô bận đến
sứt đầu mẻ trán, bởi vậy không có thời gian đi nhớ đêm đó rốt cuộc xảy ra cái
gì. Có lẽ cơ bản cô cũng không muốn nhớ lại.
Cô gần một tháng chưa gặp Tạ Đắc. Bất kể là cô hiểu
sai ý, hay là cậu giống như cô suy nghĩ, cục diện trước mắt như này đều là lựa
chọn sáng suốt nhất. Cậu trẻ tuổi có triển vọng, mà cô sắp kết hôn, đáng lẽ nên
tránh nghi ngờ. Nhưng mà tình cảm cô khó tránh khỏi phiền muộn. Giờ phút này,
Tạ Đắc thành ra dạng gì? Hao tổn tâm tư như thế lấy lòng cô. Mặc dù là hay nói
giỡn, cũng làm cô được thương yêu mà lo sợ, nhớ mãi không quên.
Cô cùng Ngụy Tiên đang trong căn hộ phát sinh bất đồng
về phong cách trang trí. Ngụy Tiên muốn phong cách Âu, cô muốn phong cách Trung
Quốc, hai người ai cũng thuyết phục đối phương không được, nói đùa phải chơi
đoán số quyết định thắng thua. Cuối tuần hai người lại cùng lắp đặt thiết bị
trong nhà, cô nhận được điện thoại của Vương Nghi Thất, nói hôm nay cô ta phải
dời đến làm "hàng xóm láng giềng" với cô.
Tân Ý Điền tất nhiên tỏ ý hoan nghênh, biết được cô
đang dọn nhà, khách khí hỏi: "Có muốn anh chị giúp không?"
"Được nha! Đang lo lắng đây, đồ đạc nhiều lắm,
một mình em xách không hết. Nếu anh chị chịu giúp em, vậy thật sự cảm ơn lắm
lắm, không thua gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi á." Đối phương
một chút cũng không khách khí với cô.
Hai người xuống lầu, ra khu phố, băng qua đường, chính
là cổng lớn của khu căn hộ "Tùng Lộ Hoa Viên". Vương Nghi Thất trông
coi một đống đồ đạc đứng trước cổng, thấy bọn họ tới, từ xa đã kích động mà bắt
đầu vẫy tay. "Công ty chuyển nhà đã tới một chuyến, còn lại một ít linh
tinh lặt vặt, em không gọi bạn đến. Đâu biết trước đây xảy ra một số chuyện,
bây giờ khu phố không cho xe taxi vào."
Ngụy Tiên phụ trách túi lớn, hai vị nữ sĩ xách theo
lỉnh kỉnh bao bọc và túi giấy trên đường đi đi ngừng ngừng. Thật vất vả vào
được thang máy, ba người cũng thở phào nhẹ nhõm. Vương Nghi Thất móc chìa khóa
mở cửa, ý bảo họ đem đồ đạc ném xuống đất là được. Căn hộ là mới trang trí, vật
dụng trong nhà, đồ điện đều là mới tinh, chùm đèn trên trần nhà trong phòng
khách thì có hơn mười kiểu dáng.
"Em trang trí căn hộ này tốn hết bao nhiêu? Kiếm
công ty trang trí nội thất nào vậy?" Tân Ý Điền muốn hỏi cô kinh nghiệm.
Vương Nghi Thất nhún vai lắc đầu, "Không biết,
chồng trước của em bỏ tiền ra." Cô muốn mời Tân Ý Điền và Ngụy Tiên ăn
cơm, cám ơn sự hỗ trợ của họ.
Tân Ý Điền vội nói: "Không cần đâu, một chút
chuyện nhỏ mà thôi."
Cô cười nói: "Ở quê tụi em có tập quán, người mới
dọn đến phải có chút biểu hiện với hàng xóm, sau này có việc gì cũng giúp đỡ
lẫn nhau, gọi là 'Bà con xa không bằng láng giềng gần' đấy. Hai người không ăn
cơm của em chính là không chịu làm hàng xóm với em."
Ngụy Tiên bật cười, "Nếu đây là tập quán của bọn
em, vậy anh chị chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh rồi."
Ba người đến một quán cơm của người Hồ Nam gần khu
phố. Vương Nghi Thất nói chuyện rất nhiệt tình, lại đi rất nhiều nơi, bàn về
các phong tục hiếm lạ cổ quái ở nhiều vùng, còn có những chuyện kỳ thú xảy ra
đối với mình, pha trò làm người ta thoải mái vui vẻ, thậm chí khiến những người
bàn bên cạnh cũng chú ý nghe, kìm lòng không đậu hỏi xen vào: "Sau đó thì
sao?"
Không những xinh đẹp, quan trọng hơn là sức hấp dẫn
đầy nữ tính. Tân Ý Điền âm thầm đánh giá cô. Cô tựa như một khối nam châm, bất
kì người nào trong từ trường đều không thoát khỏi sức thu hút của cô ta. Nhìn
một người còn trẻ mà kinh nghiệm phong phú từng trải như cô, Tân Ý Điền đột
nhiên hoài nghi cuộc sống của bản thân có quá đơn điệu nhàm chán hay không? Cô
từ nhỏ đến lớn, trước đến giờ đều là theo khuôn phép cũ, chưa từng vượt rào qua
một bước.
Nhưng mà còn hơn cuộc sống của một số người phập phồng
lên xuống, cô muốn bình thường giống như hiện tại, bình lặng, sinh hoạt có quy
luật. Người bình thường làm việc bình thường
Từ đó về sau, hai người qua