
tiện kéo cô
vào trong ngực.
"Cậu làm gì?" Cô hoảng hồn không kịp mắng.
Cậu không nói lời nào, đầu vùi trong hõm cổ cô nghiêng
người dùng sức mút.
"Cậu là quỷ hút máu hả?" Tân Ý Điền nghiêng
đầu cố đẩy cậu ra.
Cậu đặt nghiêng cô trên đất. Tân Ý Điền hết cách cựa
quậy, một bên đùi cô bị cánh tay cậu đè lại. Cô phản kháng không có kết quả,
đành phải thỏa hiệp, nói: "Được, lần cuối cùng, làm xong đi ngủ."
"Vậy phải xem em có phối hợp không."
Tân Ý Điền nghe cậu nói như vậy, cho rằng chỉ cần để
cậu thoả mãn, là có thể yên yên ổn ổn mà ngủ, do đó nhẫn nại cực lực phối hợp
cậu.
Tạ Đắc gào thét một cách đau khổ lại vui sướng nguyên
thủy nhất, nghe giống như một loại động vật nào đó đang kêu gào.
Tân Ý Điền không còn hơi sức, ra hiệu cậu ôm mình lên
giường ngủ. Tạ Đắc thấy cô vậy mà còn có thể ngủ, không cam lòng, cơ thể dần
dần trượt xuống, cái đầu màu đen tới giữa hai chân cô. Tân Ý Điền bỗng nhiên
giật mình tỉnh giấc, nhấc chân cố sức đá vai cậu, cả giận nói: "Im
miệng!" Cậu mắt điếc tai ngơ.
Tân Ý Điền đột nhiên ngồi dậy, thở hồng hộc.
Tạ Đắc tựa vào chân giường ngẩng đầu với vẻ mặt vô tội
nhình cô, ánh mắt hiện tia nguy hiểm, tinh thần dồi dào. Cô ngay tức khắc hiểu
được, chỉ cần hai người tiếp tục ở cùng nhau, đêm nay cô đừng hòng sống yên ổn.
Cô rút khăn giấy tùy ý sửa sang lại mình, xốc chăn lên
lấy quần áo mặc vào từng cái. Tạ Đắc nghiêng người dùng vẻ mặt hứng thú thưởng
thức "xuân cung đồ" sống động xinh tươi trước mắt.
Tân Ý Điền lấy ví tiền trong túi xách, muốn đi đăng ký
một phòng. Ngay lúc cô đi đến cửa, Tạ Đắc như một con báo nhanh nhẹn lủi phía
sau cô, thoáng cái ép cô sau cánh cửa. Cậu không hề cho cô phản kháng, quần áo
cô bị cởi từng cái từng cái, động tác thong thả ung dung, động tác đê tiện lại
hạ lưu.
Tân Ý Điền xấu hổ, toàn thân đều đỏ, hoài nghi cậu
cuồng ngược đãi. Cô úp sát vào cửa, bị cậu trở người qua, đau đớn chảy nước
mắt. Cô vươn tay cho cậu một cái tát, tát rất mạnh. Thế nhưng cậu không để ý,
đau đớn sẽ chỉ làm cậu càng thêm nổi thú tính. Cô buộc phải cầu xin: "Nhẹ
một chút... Tôi là người, không giống như cậu, không phải động vật..." Qua
một lúc lâu vừa khóc vừa mắng: "Rốt cuộc cậu xong chưa?"
Cậu cuối cùng cũng ôm cô đến giường, nhưng không cho
cô rời cậu. Nữa thân dưới hai người dính sát vào nhau. Tân Ý Điền khó chịu muốn
chết, ngọ nguậy muốn dậy. Hai tay cậu đặt trên lưng cô, giọng khàn khàn dọa
dẫm: "Nếu em không ngủ, trời sắp sáng rồi. Hay là em muốn thêm lần
nữa?"
Tân Ý Điền mắng thầm trong lòng: "Xem như cậu lợi
hại." Cuối cùng vẫn là vừa bực bội vừa chìm vào giấc ngủ.
...s...
Cô bị ánh mặt trời chói chang buổi sớm đánh thức. Vô
thức lấy tay che mắt, mới phát hiện cả người mình từ trên xuống dưới không có
một mảnh vải nào. Không có quần áo, không có chăn mền, trần như nhộng, cơ thể
cong thành hình chữ "弓'' nằm nghiêng bên phải, một tay
khoát trên lưng, tay kia tùy tiện đặt trên sườn mặt, mái tóc thì trải ra hình
rẽ quạt-- rõ ràng có người nhân lúc cô ngủ bày ra cái tư thế kiểu này.
Thế này thật là quái đản quá đi! Cô hoảng sợ trở mình
ngồi dậy. Phát hiện Tạ Đắc ngồi trên chiếc ghế đối diện nhìn cô, không nói tiếng
nào, trên người mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn ẩm ướt, chắc là mới tắm táp xong
đây. Vẻ mặt thì mờ mịt, ánh mắt mơ màng như đang nhớ lại chuyện nào đấy.
Cô nhảy xuống giường nhặt cái chăn che trước ngực, vẻ
mặt cảnh giác hỏi: "Cậu muốn làm gì đây?" Cô xoa xoa cánh tay đang
nổi hết da gà, không nhịn được mắng cậu: "Mở điều hòa thấp như thế, không
biết tôi sẽ bị lạnh hả?" Không nghĩ tới chỉ với mấy cử động đơn giản thế
này lại làm cô đau nhức hít sâu một hơi khí lạnh, cô không muốn nhìn trên người
mình rốt cuộc có bao nhiêu vết bầm do hôn để lại, vội chạy trốn ngã nhào nằm
trên giường, cả người cùng cái đầu chui hết vào trong chăn.
Cảm giác chỗ bên cạnh có người nằm xuống, cô cứ đưa
lưng về phía cậu nhắm mắt lại. Đối phương kéo chăn cô, bị cô đè lại, "Đóng
rèm cửa sổ lại." Nói xong ngáp một cái. Cô mệt giống như cả đêm không ngủ,
không có một chút sức lực nào. Mũi bị nghẹt, có xu hướng cảm lạnh rồi.
Rèm cửa sổ được kéo lại, ánh sáng trong phòng trong
phút chốc tối đi. Cô ló đầu ra, đổi một tư thế thoải mái, ổ chăn ấm áp lại
khiến cô mơ mơ màng màng buồn ngủ.
Tạ Đắc ôm chặt cô từ phía sau, một lần lại một lần gọi
tên cô, "Tân Ý, Tân Ý -- "
"Ừm?" Cô mơ mơ màng màng đáp lại một câu.
"Tôi chưa bao giờ hạnh phúc như thế này, cảm giác
như đang nằm mơ. . ." Cậu là đang vui sướng như vậy, vui sướng làm cậu cảm
thấy sợ hãi, lo lắng một khi mở mắt ra nó sẽ không còn.
"Ờ." Cô vô phương ngăn cậu thì thầm lải nhải
bên tai mình, đành phải thuận miệng đáp cho có lệ. Cô lại ngửi được mùi hương
đó trên người cậu, mùi hương nồng nàn mà rõ rệt quan quẩn chóp mũi cô, khiến
tim cô đập mạnh và loạn nhịp. Mùi hạnh nhân! Trong đầu chợt lóe tia sáng, cô
bỗng nhiên nghĩ đến. Đúng vậy, chính là mùi hạnh nhân! Vấn đề khó khăn quấy rối
cô suốt mấy tháng được giải quyết dễ dàng, cô có cảm giác sáng tỏ thông suốt.
T