
biết nàng bất chấp hậu quả tùy tiện đến đây tất cả đều là vì mình, thấy
nàng bình an không có việc gì cũng coi như là trong họa có phúc, nhưng
nàng chính là sẽ không học được cách thông cảm tới tâm tình của người khác,
cái gọi là tâm chi thay đổi rất nhanh, cảm động rất nhiều vừa nghĩ mà sợ.
Tĩnh Huyền
Phong trầm trầm khí, vừa cúi đầu lại phát hiện nàng vẫn còn ôm đùi mình
không chịu buông tay, kéo cổ tay nàng hướng ngoài cửa đi đến, “Sớm biết ngươi
như vậy không để bổn vương bớt lo, lúc trước thực không nên mang ngươi đến
biên cương”
“Ngươi hối
hận?”
“Hối hận, hẳn
là nên để ngươi ở lại trong cung chờ ta”
“Ngươi ngược
đãi ta suốt cả một đường a, lúc này mới nói hối hận là có ý tứ gì?”
Tĩnh Huyền
Phong dừng chân, ngẩng đầu nhìn phía phía chân trời, khóe miệng giương lên
tiếp tục cất bước, “Cũng đúng, nếu không có ngươi quả thực thiếu rất nhiều
lạc thú”
“…” Không
có tính người!
“Ngươi có
biết Tây điện Đông Thấm Quốc là gì không?” Cổ Tiếu Tiếu bệnh cũ nhiều
chuyện lại tái phát, thần bí hề hề kiễng chân, “Đây là nơi dưỡng tiểu bạch kiểm
(mấy bạn zai mặt trắng xinh xắn J)…”
“Chẳng có
gì lạ, Đông Thấm Quốc quốc là quốc gia nữ tôn”
“Ta chỉ là
suy nghĩ a, một nữ nhân cùng nhiều nam nhân ngủ như vậy, có vẻ vẫn là nữ nhân
chịu thiệt” Cổ Tiếu Tiếu con ngươi khẽ chuyển động lại cảm thấy không mệt, nữ
nhân quang minh chính đại đối nam nhân kén cá chọn canh, nhiều khẩu vị, thực
đa dạng!
Tĩnh Huyền
Phong tựa tiếu phi tiếu nhướn mi, “Chậc chậc, nhìn ngươi biểu tình tham lam
kia hình như là rất hâm mộ”
Cổ Tiếu
Tiếu cười hắc hắc, “Nói, Độc Thấm Tâm không phải là đối với ngươi nổi sắc
tâm chứ? Hay là đối với Nhiễm Nhượng Hà?”
Một đạo
thanh âm đương nhiên từ phía sau bọn họ nghênh ngang đi ra ——
“Khụ khụ!
Đương nhiên là bị bề ngoài mê người của bổn vương làm mê đảo rồi…”
Tĩnh Huyền
Phong dừng chân ngoái đầu nhìn lại, tuy có quần áo che, nhưng vẫn có thể nhìn
thấy trên cổ hắn có mấy vết roi da sâu cạn không đồng nhất, khi định mở miệng
hỏi, Nhiễm Nhượng Hà lại cho hắn một ánh mắt an tâm chớ vội.
Cổ Tiếu
Tiếu nhếch miệng cười chạy tiến lên, “Ta còn tưởng rằng ngươi lâm trận bỏ chạy
đâu, như thế nào?”
“Ai… thế
gian này có chuyện bổn vương không làm được sao?”
Cổ Tiếu
Tiếu xác định câu mình vừa nghe được cười lạnh, xoa xoa hai tay rét run lui
về phía sau hai bước, “Mấy ngày không gặp, ngươi công lực tự kỷ tăng lên a—— “
“Đa tạ Trấn
Nam Vương phi đã tán dương bổn vương” Nhiễm Nhượng Hà nói giỡn vài câu phát
hiện thần sắc Tĩnh Huyền Phong đã có chút hờn giận, vội ho một tiếng nghiêm
túc nói, “Trấn Nam Vương phi bình an đến Đông Thấm Quốc, bổn vương thay Trấn
Nam Vương cảm thấy vui mừng sâu sắc”
“…” Làm
bộ, xem cái vẻ cố làm ra mạnh mẽ này, khẳng định là ôm mỹ nhân vui đến quên
cả trời đất.
Tĩnh Huyền
Phong kéo Cổ Tiếu Tiếu đến bên cạnh, hắn chịu không nổi nhất điểm ấy của tiểu
manh nhi, từ trước đến nay với ai đều tỏ ra quen thân, sao không chịu nghĩ
đến nam nữ thụ thụ bất thân a? (đố phu, sao ngươi ko treo luôn cái biển
cấm lại gần lun đi)
Hắn cau
mày, “Không có trở ngại gì đi?”
“Chỉ trúng
mấy roi mà thôi, nữ nhân mà, tính tình nhỏ nhen luôn thích làm nũng đùa giỡn”
Nhiễm Nhượng Hà vừa nói vừa phất tay ý bảo, “Trấn Nam Vương, ra kia nói chuyện
riêng một chút”
Tĩnh Huyền
Phong ứng thanh, đi được vài bước dặn dò Cổ Tiếu Tiếu, “Đứng đây chờ ta đừng
chạy loạn”
Cổ Tiếu
Tiếu như cục cưng ngoan ngoãn gật gật đầu, nhưng trong lòng cửa sổ tà ác nho
nhỏ lại lòe lòe sáng lên, oa! … Roi da, sáp nến!? !
Nàng ý nghĩ
kỳ quái tự nghĩ tự sướng, bỗng nhiên nháy mắt hóa đá, trong gió hỗn độn… A
a a! Nhiễm Nhượng Hà biến thái kia sẽ không đem mấy chiêu này dạy cho Tĩnh
Huyền Phong “đơn thuần” đi? ! Mà cầm thú kia còn rất yêu nếm thử trò mới mẻ,
ông trời a!
Đợi mật
đàm của Nhiễm Nhượng Hà cùng Tĩnh Huyền Phong chấm dứt, Tĩnh Huyền Phong
thong thả chậm bước… Nhiễm Nhượng Hà cùng Độc Thấm Tâm kết duyên có thể nói
là chuyện tốt nhất, hơn nữa nàng cũng đã đáp ứng thay mình giải trừ chi độc
“Kim sí cửu cửu quy”, kia hắn tự nhiên cũng không cần dẫn binh gây chiến nữa,
nhưng phương pháp giải độc này nghe qua có chút vô cùng kì diệu…
Còn Nhiễm
Nhượng Hà, nếu hắn thiệt tình thích Độc Thấm Tâm thì có thể chấp nhận
phương pháp giải độc này sao? Tuy chỉ là giải độc, nhưng không khỏi nổi lên
nghi ngờ.
Nhiễm
Nhượng Hà từ hắn trong mắt đã nhìn ra do dự, “Trấn Nam Vương đang suy nghĩ
chuyện gì?”
Tĩnh Huyền
Phong thẳng thắn nói, “Ngươi thật muốn thú Độc Thấm Tâm sao?”
“Quân vô hí
ngôn” Nhiễm Nhượng Hà hiểu được hắn đang lo lắng cái gì, không khỏi thoải mái
cười, “Ta mới đầu nghe phương pháp này cũng có chút chần chờ, nhưng tánh mạng
Trấn Nam vương thực sự trọng yếu, huống chi, chỉ là đơn thuần ‘Thẳng thắn
thành khẩn gặp lại”
Tĩnh Huyền
Phong có chút suy tư ứng thanh, nhưng vẫn chân thành