
, chỉ dám ngồi tắc xi, thật sự là quá khẩn trương. Hơn nữa
cảm thấy đêm nay nàng thật
đúng là có điểm giống cô bé lọ
lem, hết thảy xem ra là như vậy không chân thật, giống như đang nằm mơ.
"Tiểu
thư, đến rồi." lái xe mở miệng nhắc nhở, nàng mới chậm rãi trở lại sự
thật.
“Vâng,
bao nhiêu tiền?" Nàng trừng mắt nhìn, hoàn hồn hỏi.
"Hai
trăm ba."
Nàng
cúi đầu xuống, theo trên tay nắm chặt ngân
sắc bọc nhỏ trong bọc xuất ra 230 nguyên đưa cho lái xe tiên sinh.
"Cám
ơn chú." Nàng nói.
"Hi
vọng hôm nay có buổi tối khiến cháu vui sướng." Tắc xi lái xe thân
mật nhếch miệng cười.
"Cám
ơn." Đồ Xuân Tuyết mỉm cười gật đầu, lập tức mở cửa xuống xe.
Nhân
viên phục vụ xác nhận thư mời trên tay nàng, mới chậm rãi đi vào hội trường
triển lãm, bắt đầu đi nàng không ngừng liên tiếp gây tiếng động "Oa! Oa!
Oa!"
Chỉ
thấy trong hội trường ngũ quang thập sắc, quần áo tràn ngập, ngoại trừ rất
nhiều thương nhân, nhân vật nổi tiếng, thân sĩ mỹ nữ ở đây trong đó bên ngoài,
còn có một cặp nổi tiếng trong ngoài nước bị truyền thông tranh nhau phỏng vấn,
cho nên cả hội trường, tia sáng huỳnh quang đèn thủy chung láo liên không
ngừng.
Bất
kể là trên đài làm cho người ta nhìn không thôi trang phục mỹ lệ hoặc mô-đen,
hoặc là dưới đài rất nhiều danh nhân cùng truyền thông, đèn chiếu sáng khắp
nơi, Đồ Xuân Tuyết lần đầu tiên trong đời nhìn thấy loại hội phát biểu này, cho
nên cả đêm nay, nàng loay hoay cơ hồ không có thời gian, tự hận chính mình
không có thêm một đôi mắt.
Trời ạ,
mệt mỏi quá mệt mỏi quá mệt mỏi quá.
Thật
vất vả mới đợi cho tới giữa trận mới được nghỉ ngơi, nàng ngồi phịch ở trên chỗ
ngồi, lộ ra một tư thái sắp hết nổi.
Nàng
thật sự sắp chết a, dù cho không có chết, con mắt cũng sẽ bởi vì dùng quá độ mà
mò mẫm, thật sự là cực kỳ khó chịu!
"Hi!"
Đột
nhiên xuất hiện tiếng chào hỏi, sợ tới mức đang nhắm mắt nghỉ ngơi,
nàng trợn to hai mắt trong nháy mắt, vội vàng nhảy dựng lên, thiếu chút nữa
đụng ngã lăn cái ghế.
"Thực
xin lỗi, hù đến em." Trên đỉnh đầu bay tới thanh âm có vẻ có chút ảo não.
"Không,
không có việc gì, là ta chính mình nhát gan." Nàng vội vàng lắc đầu, sắc
mặt bởi vì chính mình không chế tạo ra tạp
âm mà có vẻ có chút đỏ bừng."Xin hỏi có chuyện gì sao?"
Nàng
ngẩng đầu nhìn về phía người tới, một giây sau ngây dại.
Rất
đẹp trai! Nàng không tự giác trừng lớn hai mắt, bởi vì nàng chưa từng gặp qua
nam nhân đẹp trai như vậy, ít nhất không có nhìn nam nhân đẹp trai gần như vậy.
Hình
dáng của hắn sâu đậm, dường như đường cong cứng rắn như đao khắc ra, cái mũi
lại rất cao, môi mỏng gợi cảm mê người, hai mắt càng thâm thúy, cái cằm trên
gương mặt kiên nghị, đều trở nên tràn ngập nam tính mị lực.
Đồ Xuân
Tuyết khẳng định nam nhân này chí ít cũng cao hơn một mét tám, hơn nữa dáng
người tuyệt đối có luyện qua, bởi vì áo hắn cơ hồ có thể nói là ôm sát trên
người hắn, giống như là da thịt thứ 2 của hắn, đem dáng người hắn phác hoạ được
vừa xem hiểu ngay.
Wase,
nàng vừa mới cũng đã loay hoay liền trong nháy mắt thời gian cũng không có, vì
cái gì còn có thể xem một cái tràn ngập mị lực cá nhân đại ca như vậy?
Hắn là
khách hay là người mẫu? Nếu như muốn nàng đoán lời mà nói..., nàng sẽ chọn hắn.
Bởi vì hắn thật sự tuyệt không như là một ít loại hội ngồi ở sau bàn công tác,
tính nghệ thuật chất chức nghiệp hẳn là dường như thích hợp với hắn mới đúng.
Không
đúng! Nàng đang suy nghĩ gì nha? Nàng dùng sức lắc đầu, liền tranh thủ kéo
chệch hướng suy nghĩ của chính mình.
"Thực
xin lỗi, xin hỏi có chuyện gì không?" Nàng lại lần nữa hỏi, trong giọng
nói tràn đầy không xác định.
"Ngươi
có cảm thấy ở đây không thoải mái ko?" Đại suất ca quan tâm hỏi, thanh âm
cùng bề ngoài của hắn đồng dạng, tràn ngập mê người mị lực.
Nàng
sửng sốt vài giây, vẻ mặt mờ mịt trả
lời, "Không có nha."
"Thật
vậy chăng?" Hắn thần sắc có chút nghiêm túc nhìn nàng.
Đối mặt
hắn nhận thấy biểu lộ, nàng do dự một chút, mới thận trọng lắc nhẹ đầu.
"Vậy
ngươi vì cái gì nhắm chặc hai mắt, ngồi ở chỗ nầy cũng không nhúc nhích? Hơn
nữa tất cả mọi người đi ra bên ngoài ." Hắn lại lần nữa hỏi.
"Hả?"
Đồ Xuân Tuyết ngây người, lập tức quay đầu nhìn khắp bốn phía. Kỳ quái, nàng
vừa mới nhắm mắt dưỡng thần, rõ ràng còn có rất nhiều người cùng nàng ngồi ở vị
trí nghỉ ngơi, như thế nào hiện tại tất cả đều chạy hết?
Trời ạ,
nàng quả nhiên làm sai việc, tiêu rồi!
"Thực
xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Nàng liên tiếp hướng hắn cúi đầu ba
lượt, liên tục không ngừng xin
lỗi."Ta không biết không thể ở tại chỗ này, thực xin lỗi, ta bây giờ lập
tức ra chổ khác." Nói xong, nàng lập tức xoay người hướng lối đi ra phóng
đi.
"Chờ
một chút.”
Tay của
nàng đột nhiên bị hắn giữ chặt, vì vậy nàng dừng bước lại, sợ hãi quay đầu
đối mặt hắn.
Nàng sẽ
không vì vậy mà bị đuổi ra khỏi triển lãm a?
"Ngươi
tên là gì?" Giọng nam đột nhiên hỏi.
Trời ạ,
hắn thật sự muốn đem nàng đuổi ra hội trường! Bằng không lời mà nói..., hắn tại
sao muốn hỏi tên của nàng?
Thảm,
xong rồi xong rồ