
trung thành tích của tôi không tệ, sau lại thi đậu một trường đại học ở Bắc Kinh. Cha mẹ hi vọng tôi học văn học hoặc là ngoại ngữ, nhưng tôi lại lựa chọn biên đạo. Sau khi tốt nghiệp tôi không có ý định viết kịch bản, mà bất chấp tất cả gia nhập làng giải trí. Bọn họ không cách nào hiểu được sự lựa chọn của tôi, cũng cắt luôn phí sinh hoạt của tôi. Bọn họ ở lại thành phố nhỏ nơi tôi sinh ra, mà tôi một mình bôn ba bên ngoài.
Để xem nào, đã năm sáu tháng nay tôi không gặp bọn họ? Lần này nhớ nhà khác hẳn với khi tôi còn học đại học, chờ tôi chân chính tiến vào xã hội, mới phát hiện ra ở nhà hạnh phúc biết bao, làm học sinh thoải mái thế nào.
Cho nên khi nhìn thấy Chu Duệ Vũ và người cha mập mạp của cô ta, tôi chính là không muốn bại bởi cô ta, không muốn để cho họ coi thường. Tương lai lên TV cũng làm cho ba mẹ thấy, sự lựa chọn của tôi là không sai.
Trước kia ở quan trường tiểu thuyết 《 Họa quốc 》 đã từng nhìn thấy một câu nói như vậy: "Ở trong xã hội này không sợ bạn không có người thân, mà là sợ để người khác biết bạn không có người thân" .
Tôi biết Kỷ Gia Khiêm không thích người khác biết mối quan hệ giữa tôi và hắn, dù sao Đại lão bản nuôi tình nhân trong công ty không phải là chuyện vinh quang gì. Tôi cũng biết nếu là nữ nhân thông minh sẽ lựa theo tâm tư của hắn, phối hợp với hắn, không nên đẻ người khác phát hiện.
Nhưng đột nhiên tôi muốn cho tất cả mọi người biết tôi và Kỷ Gia Khiêm có bao nhiêu thân thiết, tối thiểu cũng để cho những nữ nhân đó không đến gây phiền phức cho tôi. Điều này chứng minh tôi là một cô gái ngốc nhưng lại tự cho mình là thông minh.
Tôi biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng vẫn cứ làm như vậy.
Ngày thứ bảy của khóa huấn luyện, Kỷ Gia Khiêm cho người thay hắn tới đánh giá một lượt, hắn cuối cùng nhớ ra tôi, gửi tin nhắn tới đây:
"Năm rưỡi đến cửa sau vườn hoa chờ, không được phép đến trễ."
Quả nhiên là mối quan hệ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể đi cửa sau. . . . . .
Thật ra thì một tuần này, tôi đã rất lo lắng. Tôi âm thầm hoài nghi hắn là không phải đã theo đuổi được "cô gái thích nước hoa ngọt ngào " đó rồi chứ , nên mới không nói tiếng nào liền không để ý đến tôi.
Nhưng nghĩ lại, có thể là hắn thật sự bận rộn . Nửa tháng trước khi tôi đến công ty kí hợp đồng tình cờ gặp được hắn, lúc ấy hắn bị vây giữa một đống người mặc quần áo màu đen, rất có phong thái của một đại ca xã hội đen, ngay cả liếc cũng không liếc tôi một cái.
Vì vậy tôi tự nhủ: ừ, thật ra thì hắn là người làm ăn nghiêm chỉnh.
Kỷ Gia Khiêm đối với cách ăn mặc của tôi yêu cầu rất cao. Vì vậy trước khi ra cửa, tôi đứng trước tủ quần áo đắn đo mất nửa ngày, cuối cùng lấy ra một chiếc sườn xám màu xanh thay vào. Mẹ nó, cái mông quá mập còn ngực thì quá nhỏ, đây là một kiểu chữ "S" dị thường!
Sau khi ngồi trước gương trang điểm kĩ lưỡng, tôi xách theo giày cao gót tới cửa phòng chị Đồng Đồng, cao giọng gõ một cái vào cửa phòng cô. Chị Đồng Đồng giật mình khi nhìn cách ăn mặc của tôi, run giọng nói: "Công ty cho em đóng phim ma, chị là quản lý tại sao lại không biết nhỉ?"
Cô từ trước đến nay vẫn luôn treo ghẹo tôi, lâu dần cũng trở thành thói quen. Vì vậy tôi không để ý chút nào cười thẹn thùng với cô một tiếng, õng ẹo làm dáng nói: "Chị Đồng Đồng, giúp em xin nghỉ một buổi nha, người ta có chuyện quan trọng muốn đi làm, một lần thôi mà nha~"
Chị ấy nôn một cái, trợn mắt nói: "Không, nhưng, có thể!"
Sát vách Chu Duệ Vũ nghe thấy tiếng nhô đầu ra, đưa mắt quan sát ta một vòng cười tủm tỉm hỏi: "Chị Khinh Hàm muốn đi ra ngoài sao?"
Ta mỉm cười lên tiếng: "Ừ a, có một người bạn rất quan trọng tới thăm tôi, tôi nhất định phải đi."
Thật ra thì tôi đã nói với chị Đồng Đồng xong rồi, hiện tại chỉ là đang diễn trò, quyến rũ sự hiếu kỳ của Chu Duệ Vũ.
Quả nhiên, tôi nói muốn đi tới cửa sau vườn hoa, cô ta khẽ mỉm cười, nói cũng muốn ra vườn hoa đi dạo, thuận tiện đi theo tôi một chút.
Chào tạm biệt với cô ta, cô ta tự cho là mình rất bí mật núp sau một đống bồn hoa lớn. Ta dương môi cười một tiếng, nhìn chiếc xe thể thao màu đen vững vàng dừng lại.
Kỷ Gia Khiêm quay cửa kính xe xuống, vẻ mặt nhàn nhạt, thanh âm cũng rất có từ tính: "Lên xe."
Tôi cảm thấy, chỉ cần qua tối nay, cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn rất nhiều.
Điều kiện đầu tiên để có một cuộc sống tốt, tối nay tôi phải làm thế nào để chịu đựng qua hết đêm nay.
Thành thật mà nói, Kỷ Gia Khiêm khí thế rất cường đại, thời điểm ở bên cạnh hắn tôi cảm thấy vô cùng áp lực, cho nên tôi không thích ở chung một chỗ với hắn.
Nhưng là tối nay tôi lợi dụng hắn, trong lòng có một chút áy náy, tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi yên lặng bên ghế phụ, hơn nữa khuôn mặt luôn phải mỉm cười.
"Sau này không cần tiếp tục làm mấy chuyện ngây thơ như vậy nữa." Mắt hắn nhìn về phía trước, giống như rất chuyên chú lái xe.
Tôi có chút thất bại liếc mắt, hoàn toàn vứt bỏ cảm giác áy náy, đường hoàng "Nha" một tiếng, sau đó bắt đầu buồn bực nhức đầu ngủ.
Mấy ngày nay thật mệt chết đi.
Khi tỉnh lại, nam chính cũng không hề đến gần hay hôn tôi, mà là. . . .