Old school Easter eggs.
Tôi Muốn Ở Biệt Thự

Tôi Muốn Ở Biệt Thự

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321755

Bình chọn: 10.00/10/175 lượt.



Đồ Đông Nhan trừng mắt nhìn, bị câu ca ngợi của anh làm cho giật mình, gương mặt đỏ lên.

“Không ngờ lúc đỏ mặt cô cũng rất dễ thương.” Lệ hằng giương môi, nhìn cô, đột nhiên tiến lại gần cô hỏi. “Cô có muốn làm bạn gái tôi không?”

Trong nháy mắt, đôi mắt cô trợn to, lộ ra vẻ mặt ngây ngô, thậm chí còn hoài nghi lỗ tai mình cô vấn đề.

“Cô muốn làm bạn gái tôi không?” Anh hỏi lại lần nữa.

Đồ Đông Nha kinh ngạc không thốt nên lời, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Chẳng lẽ cô còn đang nằm mơ, vẫn chưa tỉnh lại? Đầu tiên là mơ thấy anh hôn cô, sau đó lại mơ thấy bộ dạng anh mỉm cười, bây giờ còn mơ thấy anh mở miệng muốn theo đuổi cô, đây quả là một giấc mơ vô cùng đẹp!

“Tỉnh lại đi, tỉnh lại, nếu không rời giường sẽ đi làm trễ đó.” Cô nhắm mắt lại, đưa tay vỗ má mình, nhỏ giọng nói với chính bản thân mình.

Lệ Hằng lại bị cô chọc cười. “Thì ra cô là một diễn viên hài đóng mặt lạnh!”

Cô đột nhiên mở to mắt, cau mày với anh.

“Cô không nằm mơ đâu, tất cả đều là thật.” Anh cười nói cho cô biết. “Tôi thật sự thích cô, Đồ Đông Nhan.”

“Thật sự? Điều này không thể là sự thật.” Cô sững sợ,trợn tròn mắt nhìn anh hồi lâu, lắc đầu nói.

“Tại sao lại không thể?” Anh hỏi.

“Điều kiện của anh tốt như vậy, nhiều người thích anh như vậy, sao anh lại có thể thích tôi?”

“Tại sao lại không thể?”

“Bời vì bộ dạng của tôi không xinh đẹp chút nào?” Cô biết tự lượng sức mình.

“Cô cảm thấy tôi là người nông cạn như vậy sao? Huống hồ, cô cũng không hắn là không đẹp, chỉ là ngũ quan hơi sắc bén, lạnh lùng thôi.” Lệ Hằng chân thành nói.

Giọng nói của anh dịu dàng khiến Đồ Đông Nhan nói không nên lời.

“Tiền bối, anh có thể không đem những lời này ra để đùa tôi được không?” Cô nghiêm túc nói.

“Tôi thật lòng thích cô.” Giọng nói anh khàn khàn nhưng kiên định, dịu dàng lại tràn ngập tình ý.

Nhưng chính vì như vậy, điều đó lại càng khiến cô tâm hoảng ý loạn. Tất cả việc này, anh thật sự nghiêm túc sao? Thật sự không phải là đùa giỡn cô sao? Sao anh có thể thích cô?

“Không thể nào.” Cô tự lẩm bẩm.

“Cô ghét tôi sao?” Lệ Hằng hỏi.

Cô nhìn anh, sau đó lắc đầu.

“Vậy thì tốt.” Anh lập tức lộ ra nụ cười hài lòng. “Ăn cơm đi, sau khi cơm nước xong, chúng ta còn có việc phải làm.” Anh lập tức nói sang chuyện khác.

Đồ Đông Nhan ngạc nhiên, hoàn toàn không theo kịp tốc độc thay đổi đề tài của anh. Vậy bây giờ thì sao? Đề tài vừa rồi đã có kết quả?Kết quả đó là gì?

Vậy thì tốt? Tốt ở chỗ nào, từ đầu đến giờ hai người đang nói chuyện gì, ai có thể nói cho cô biết không?

**

“Sao cô vẫn ngồi trước máy tính?” Đì vào phòng làm việc,nhìn thấy cô vẫn ngồi trước máy tính gõ gì đó, Lệ Hằng nhíu mày hỏi.

“Hả?” Đột nhiên nghe thấy giọng nói của anh, cô ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại.

“Hả cái gì? Không phải vừa rồi tôi còn nói cô chuẩn bị một chút, chúng ta phải ra ngoài sao?” Anh nhíu mày, nghiêm nghị nhìn cô.

“Tiền bối, tôi có thể hỏi chúng ta chuẩn bị đi đâu được không?” Cô do dự nhìn anh.

Anh nhẹ nhướn mày, phát hiện cô càng lúc càng không sợ anh, đậy thật sự là một hiện tượng tốt.

“Đi thăm khách hàng.” Anh nói.

Đi gặp khách hàng. Cô không nhịn được thở dài trong lòng, đồng thời còn có một loại kích động muốn phản kháng anh, vì kinh nghiệm hơn một tuần lễ nay khiến cho cô biết, đi gặp khách hàng trong miệng anh, có hơn 50% là lấy việc công để làm việc tư, đi chơi khắp nơi.

Là một người nhận được sự tin tưởng và kính trọng của ông chủ, lại là một người tài năng, chuyên nghiệp, anh có thể chơi đùa vui vẻ như vậy, nhưng cô chỉ là một trợ lý nho nhỏ, chỉ sợ một khi bại lộ, cô sẽ mất đi công việc này!

“Tôi có thể không đi không? Tôi còn rất nhiều việc còn chưa làm xong.” Đồ Đông Nhan cẩn thận mở miệng, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy biết ơn đống công việc chất đống này.

“Công việc gì? Tôi không nhớ từng giao cho cô công việc gì mà!” Lệ Hằng nhanh chóng nhíu mày, không nói một lời đi về phía cô, khom lưng nhìn bản thảo đang làm dở trên máy tính của cô. “Đây không phải là công việc tôi giao cho cô đúng không? Ai nói cô làm?” Anh nghiêm nghị chất vấn.

“Trợ lý giám đốc Lý và phó lý Trần.” Như vậy cô có thể không cần đi gặp khách hàng với anh đúng không?

“Đưa đây.”

“Cái gì?”

Anh rút tờ giấy trên tay cô, sau đó cầm tập tài liệu trên bàn lên, xoay người lập tức đi ra cửa.

“Tiền bối?” Đồ Đông Nhan lập tức rời khỏi chỗ ngồi, không hiểu gì đuổi theo anh hỏi. “Anh định đi đâu vậy? Tiền bối!”

Bước chân của cô ngưng lại, cặp mát giấu dưới cắp kính vì không tin mà dần mở to, sắc mặt cũng dần tái nhợt. Ông trời ơi!

Lệ Hằng bước đến quán cà phê bên cạnh, hai cô gái ngồi đó không biết vì chuyện gì mà cười nói vung tay loạn xạ, Lệ Hằng vung tay một cái, ném tập tài liệu lên bàn của hai cô nàng.

Bộp một tiếng, cắt đứt tiếng cười của hai cô gái, phó lý Trần và trợ lý giám đốc Lý Hạnh Hà cùng ngẩng đầu lên.

“Cái này là có ý gì?” Anh nhíu mày hỏi, giọng nói khách khí vừa nghe là biết rất giả dối.

“Cái gì?” Lý Hạnh Hà cúi thấp đầu nhìn những xếp nhăn trên tập tài liệu.

“Tôi cho rằng Đồ Đông Nhan là trợ lý của tôi, không phải của mấy người.” Anh