XtGem Forum catalog
Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Quyển Thượng)

Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Quyển Thượng)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325475

Bình chọn: 9.00/10/547 lượt.

uay đầu lại.

Lâm phó tổng nhiều người quan tâm của chúng tôi đang cầm chén trà,

ngọc thụ lâm phong [2'> đứng ở cửa phòng nước, phỏng chừng là đã đứng

nghe được một lúc lâu.

[2'> Xinh đẹp động lòng người, có thể hiểu đại khái là vậy ='>'> Mỗi lần nhìn thấy câu này mình lại tưởng tượng ra một bạn nữ vương thụ TT^TT xin hãy tha thứ cho đầu óc không được

trong sáng của mình TT^TT

Loại chuyện “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn” này là thế nào đây? [3'>

[3'> trong bản gốc tác giả dùng câu “螳螂捕蝉黄雀”.

Bạn Rubi giúp mình giải thích như sau:

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Tức là ngỡ mình đã giăng lưới con mồi

xong, không ngờ sau đấy cả 2 lại cùng rơi vào bẫy của người thứ 3. Tương tự Dưa Hấu vừa nghe 2 cô nàng nói bậy, định chỉnh sửa thì anh Lâm lại

từ đâu nghe hết từ đầu đến cuối,

Cám ơn bạn Rubi nhiều nhé <3

Hơn nữa sao anh lại đến phòng nước chứ. Rõ ràng trong phòng của anh có máy nước mà!

Giống như anh biết được nghi vấn trong lòng tôi, nên rất khí định thần nhàn [4'> giải thích: “Máy nước trong phòng hư rồi.”

[4'> Nhàn nhã không nóng nảy gì

Anh vào trong, cầm ly nước, sau đó thản nhiên bỏ đi. Trước khi đi còn rất phong phạm bỏ lại một câu: “Nhưng mà tôi góp ý là trong thời gian

đi làm, mọi người tốt nhất không nên bàn việc tư, từ sau không được thế

này nữa.”

Sắc mặt Tương Á trắng bệch. Chắc cô ta đang nghĩ nói xấu lãnh đạp sau lưng còn bị bắt gặp, không còn cách nào bưng bít rồi.

Thật ra tôi cũng hiểu là không cách nào giấu được.

Vì vậy tôi rất thành khẩn nhìn về phía Tương Á: “Tương Á, chúng ta

thương lượng nhé? Chuyện này cả hai cùng không truyền ra ngoài có được

không?”

Tôi nghĩ rằng việc xảy ra trong phòng nước sẽ không giải quyết được,

không nghĩ đến vài ngày sau, Tương Á bị điều sang bộ phận marketing, ý

của phó tổng Lâm là, bộ phận Marketing cần một nhân tài nhanh miệng lanh lợi như Tương Á.

Cứ như vậy, Tương Á phải làm việc dưới trướng người trước đây cô ta đã rêu rao nói xấu.

Nên tôi cảm nhận sâu sắc được bản chất của Lâm Tự Sâm tiên sinh, không hề giống vẻ ôn hòa vô hại của anh chút nào.

Thế nhưng điều tôi không ngờ là, qua vài ngày sau, tôi cũng bị triệu tập.

Trong phòng làm việc của Lâm Tự Sâm, tôi bị gọi đến hoàn toàn ngây

ngốc nhìn chiến trận trước mắt —— Trương tổng, phó tổng Lâm Tự Sâm, còn

có quản lý bộ phận tài vụ trước đây của tôi. . .Bọn họ đến đây làm gì?

Trương tổng thấy thấy tôi đến, cười ha ha nói: “Tiểu Nhiếp à, cô ở bộ phận quản lý cũng lâu rồi nhỉ. Thế nào, có muốn quay về bộ phận tài vụ

không?”, ông ta vỗ vỗ vai trưởng phòng tài vụ, “Lão Ngô có ý kiến với

tôi, nói là mượn người của bọn họ sao còn chưa trả lại.”

Trưởng phòng Ngô thoạt nhìn qua cũng rất mờ mịt, nhưng cũng khô khan

phụ họa theo: “Đúng vậy, số người bên phòng tài vụ có hơi thiếu.”

Chuyện gì thế này?

Tôi nghi hoặc nhìn về phía Lâm Tự Sâm.

Lâm Tự Sâm cười, “Tiểu Nhiếp sang đây, vốn chỉ là tạm thời điều đi, bây giờ về lại cũng là bình thường, đương nhiên. . .”

Tôi đột nhiên thấy tức giận, chặn lời anh: “Chuyện này chẳng lẽ không cần hỏi qua ý của tôi trước sao?”

Lâm Dục Sắc [1'> bỗng nhiên cười. Tôi bị anh cười đến ngơ ngơ ngẩn

ngẩn. Anh nhìn về phía Trương tổng: “Trương tổng, chuyện này tôi trước

tiên sẽ bàn qua với Tiểu Nhiếp một chút. Chúng ta cũng không thể không

tôn trọng ý kiến của nhân viên.”

[1'> Lâm Dục Sắc: là ý nói trại tên anh Lâm thành vừa mê dục vừa mê sắc O_O ='>'>'>'> Hoặc có thể hiểu cả cụm là “tắm vòi hoa sen”.

Lâm Tự Sâm và Lâm Dục Sắc phát âm tương đối giống nhau.

“Được được, thanh nhiên các người trước tiên cứ tâm sự đi.”, Trương

tổng đứng lên, vẻ hứng thú nói: “Thật ra, tôi lớn tuổi rồi. Chuyện của

công ty, chuyện nhân sự, tôi không quản nhiều nữa.”

Nói rồi ông cùng người từ đầu đến giờ không hiểu chuyện gì là trưởng phòng Ngô đi ra ngoài.

Lâm Tự Sâm đứng dậy khách sáo tiễn Trương tổng, sau đó đóng cửa lại.

Tôi hỏi: “Cuối cùng là chuyện gì?”

“Hôm nay Trương tổng đột nhiên nói với tôi, muốn để em quay về bộ

phận tài vụ, tôi còn tưởng là em. . .”, anh hơi trầm ngâm, “Thì ta là ý

của Nhiếp tổng.”

Tôi kinh ngạc: “Anh nói. . . là ba tôi?”

Anh gật đầu, “Ý của Trương tổng, hẳn là thế.”

“Nhưng ba tôi không phải là không quản hoạt động của công ty này sao?”

“Ừ, là do tôi sơ ý”, bộ dạng anh trầm tư, sau đó nói, “Hi Quang, tối nay tôi mời cơm.”

Choáng. Tôi còn nghĩ anh muốn nói gì, tự hỏi nửa ngày cuối cùng lại

là mời tôi đi ăn? Tôi rơi đầy hắc tuyến nói: “. . . Suy nghĩ của anh sao lúc nào cũng là về ăn uống thế?”

“Nhiếp tổng đối với tôi. . .chắc là có chút hiểu lầm. Chắc là rất

nhanh ông sẽ tìm em, muốn em tránh xa tôi nhanh chóng, tôi muốn nắm lấy

cơ hội này. . . Ờ, dùng cách nghĩ của em thì nói là, kiểm tra độ ưa

thích.”

“. . . Anh sao lại đắc tội với ba tôi?”

Lâm Tự Sâm cười khổ, thản nhiên nói: “Trước đây tại tổng bộ, lập

phương án hợp tác cùng nhà họ Nhiếp, từng có ý kiến bất đồng. Rốt cuộc

chặn đường tài của Nhiếp tổng đến hai lần, là đắc tội không nhẹ đó.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Thì ra anh thật là đối với nhà tôi có thù mà. . .”

“Là chuyện th