Polly po-cket
Tôi Sẽ Không Là Con Ngốc Nữa

Tôi Sẽ Không Là Con Ngốc Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321332

Bình chọn: 9.00/10/133 lượt.

Câu chuyện bắt đầu từ cái ngày định mệnh ở ngôi trường Diamond.Một ngôi

trường đầy rẫy sự rắc rối và tôi là 1 con ngốc chuyên môn bị bắt nạt ở

ngôi trường này.Bề ngoài của tôi rất ra dáng 1 tiểu thư mặc dù tôi có

ngụy trang bằng một cặp mắt kính tròn vo và 2 bên tóc bím thì cũng chẵng thay đổi được gì.Từ lớp nhỏ cho tới lớp lớn ai ai cũng mặc sức bắt nạt

tôi có thể bạn sẽ nghĩ tôi là một người yếu đuối,nhưng bạn chỉ có đúng

được một phần thôi vì ngoài yếu đuối ra tôi còn là một đứa rất ngu

ngốc.Nhưng trong trường lại có một người không hề mún ăn hiếp tôi ma`

còn dịu dàng xoa đầu tôi và nói:

_Hãy mạnh mẽ lên và cho chúng thấy cô không phải là 1 con ngốc.

Chính câu nói đó đã giúp tôi,và tôi lun thầm cảm ơn người đấy.Và ngày hôm sau khi cả

đám lớp trên kéo tôi lên sân thượng để chút giận .Đứa cầm đầu tên là

Leina lên tiếng:

_Sao, hum nay có đứa nào bùn zụ zì hum?

_Dạ có ạh,Con Mina mới bị người yêu bỏ kìa, hiện đang rất tức giận,hum nay con Lona cũng sẽ ốm đòn thôi chị hai ui.

Nói xong, con nhỏ zừa nói tôi sẽ ốm đòn cười to và liên tục đánh tới tấp vào tôi,tôi

nhớ lại câu nói hồi nãy và đứng dậy vùng chạy đi.Cả đám nháo nhào vì

không ngờ hum nay tôi lại như vậy,cả đám bao vây truy bắt tôi.Ngay lúc

đó trời đổ ào cơn mưa,cả đám đàn chị đang hăng máu nên không hề để ý là

trời đang mưa cầm cây đuổi theo tôi.Tôi chạy bán sống bán chết,gương mặt tôi tái xanh đi,toàn thân đau nhức vì bị con nhỏ kia đánh,nước mắt tôi

chảy hòa theo cơn mưa,buổi trưa đó đúng là oan nghiệt đối với tôi.Sân

thượng rộng và trơn quá,tôi không còn sức đâu mà chạy nữa,nhưng vì đã lỡ rồi nên tôi cũng đành liều một phen vậy.Cả đám nhốn nháo la hét đằng

sau:

_Con khốn kia,hum nay mà tao bắt được thì mày mềm xương.

Tôi hoảng sợ

quay xuống nhìn nên không thấy đằng trước là bậc thang đi xuống.Tôi ngã

nhào xuống,rơi đến mấy chục bậc thang.Tôi không thể ngồi dậy đi tiếp

được rồi.Đôi mắt tôi chỉ thấy mờ mờ là ai ai cũng đang nhìn chằm chằm

tôi.Và tôi cũng chắc với bạn một điều cái đám ấy khi thấy tôi bị vậy vẫn sẽ cứ đánh tôi cho mà xem.Chắc có lẽ bạn sẽ hỏi nhà trường đâu mà để

tôi bị như thế, àh tôi cũng xin thưa vì trường này toàn con ông cháu cha zô học thôi.Trường không lo về kết quả học tập của mọi người mà chỉ lo

tăng học phí hằng ngày thôi nên cứ tự do.Còn ba mẹ tôi cũng đều là các

thương nhân giàu có và đều ở nước ngoài nên không biết tôi ra seo và làm seo cả.Và trong đầu tôi bây giờ chỉ suy nghĩ đến 1 kế hoạch trả thù.Tôi sẽ không là con ngốc nữa đâu.Tụi bây hãy chờ đấy.

Sau những suy nghĩ ban nãy,thì tôi chợt tỉnh dậy,toàn thân ê ẫm,không thể làm được

bất cứ hoạt động gì.Và trước mắt tôi là căn nhà thân yêu của mình với vô số mấy chị người hầu đang khóc than sướt mướt.Tôi thều thào:

_Mấy chị....ơi,làm gì...mà khóc dữ zậy....em còn...sống....mà!Hic...

Một chị người hầu ngồi kế bên tôi nhanh nhẹn đáp:

_Tiểu thư

Lona ơi,từ nhỏ đến lớn tụi tui chăm sóc cô từng li từng tí,có bao giờ để cho cô té bao giờ đâu. Vậy mà từ khi cô vô cái trường hắc ám này thì

ngày nào cũng có thương tích.Và hum nay lại ra nông nỗi này.Tụi tui sao

chịu được....Hic...hic..

Chưa biết mình bị thương tích thế nào nên tôi vẫn hỏi ngớ ngẫn:

_Ủa?Em bị làm sao?Mà mấy...chị khóc dữ zậy?

_Thì cô chủ nhìn thân thể cô đi...Hic...

Tôi vội vàng nhìn xuống và AAAAA....,Chỉ có hỡ hai con mắt,cái mũi và miệng thui.Hèn ji` tôi không cử động

được.Nghe đâu bị gẫy mấy cái xương và tím hít cả người.Mún khỏi thì phải chờ ít nhất mấy tháng.Vừa định mở miệng xin miếng nước thì bỗng nhiên

cửa phòng tôi mở ra thật mạnh.Khiến tôi hết hồn và mấy chị người hầu

nhảy tưng tưng lên.Tôi chưa kịp định thần lại thì tôi thấy mấy chị người hầu cuối gằm mặt xuống:

_Chào Tiểu Thư Lina,chào mừng tiểu thư đã trở về.

Thì ra đó là

chị Lina của tôi,chị ấy mới từ Paris về vì nghe tôi thành "xác ướp".Chị

Lina rất trái ngược với tôi.Mạnh mẽ và cứ như một bà hoàng chính

hiệu,chưa bao giờ biết thua ai,từng là Chị hai của trường Diamond.Còn

tôi thì khác là con ngốc số 1 của trường Diamond.Chị Lina lại gần tôi:

_Con nào làm mày như thế này,Lona?

_Dạ...dạ,em...-Tôi ngừng ngại.

_Con nào nói ra xem,dám làm em tao bị như thế này thì chắc cũng hết mún sống rồi.-Chị Lina tức giận.

_Chị ơi,em...mún trả thù-Tôi thều thào với chị.

_Mày có chắc không?Tao sẵn sàng giết đứa đó vì mày.-Chị Lina vừa nói vừa nhìn tôi chầm chầm

_Dạ không,em...mún tự em sẽ trả thù tụi nó.-Tôi nói lên cái suy nghĩ lúc đấy.

_0k.Tao sẽ

rèn luyện cho mày tất cả những gì tao biết .Nhưng nếu mún bằng tao thì

cần rèn luyện và chờ cơ thể mày hồi phục chắc cũng khoảng 1 năm.Mày có

chắc sẽ bỏ 1 năm đấy để trở thành một đứa ai đụng vào là chết không?-Chị Lina nói.

_Dạ...em chịu,Em..sẽ mạnh mẽ và cho tụi nó biết...em không phải là con ngốc yếu đuối nữa...Nhờ chị hết.-Tôi đã quyết định.

_Được,tao rất vui vì mày đã chịu tĩnh ngộ.Vậy là tao bỏ chuyến đi tiếp theo đến Hà Lan vì mày là đúng.Hahahah

Đúng zậy,tôi

cũng rất may mắn khi có 1 người chị đầu gấu như chị,Tôi sẽ chờ đợi từng

ngày từng giờ để mong