
ời ở lại trường làm giảng viên.
Ngắn ngủi mấy hàng chữ, đã đại biểu cho linh hồn của một con người tài hoa đến kinh người.
Hồ Diễm Nhiên… cái tên này càng đọc càng thấy quen…
Hắn bỗng đứng lên, lục lọi mục tập san trên giá sách. Đúng rồi, cái tên này hắn chẳng những từng nghe qua, mà còn xem qua rất nhiều bài viết và luận văn của cô phát biểu trong tập san. Chính một bài báo của cô, đã ảnh hưởng hắn lập tức chúi đầu vào trong vòng lịch sử quanh co mê người mà không sao giãy thoát được.
Bài báo kia chỉ là một bài viết mạn đàm* không chính quy, đề mục làm cho hắn có ấn tượng rất sâu – Lịch sử không quân cận đại. Không ngờ tới sau lưng khoa sử khô khan này, còn có ý nghĩa lịch sử sâu sắc đến vậy!
(* mạn đàm: Trao đổi ý kiến một cách nhẹ nhàng và thoải mái về một vấn đề nào đó.)
Hắn mở hộp ra lục tìm vài bài viết được cắt ra từ trang báo đã ố vàng, thật vất vả mới tìm được, trong lòng không khỏi nổi lên một cơn kích động.
Người đó là “cô”, người đó chính là “Hồ Diễm Nhiên”— kia thiếu niên tài nữ tài hoa dào dạt, thân là con gái lại “làm vua một cõi” (ý là am hiểu tường tận) trong lịch sử quân sự.
Cha cô là Hồ Quân tướng quân chiến công lừng lẫy, cô đối với lịch sử quân sự hiểu biết thấu đáo như vậy, liệu có phải bị ảnh hưởng từ người cha? Cô có biết hay không, có một thiếu niên bởi vì một bài viết của cô, mà đã thay đổi chí nguyện của cả đời, thậm chí còn ảnh hưởng đến đề tài luận văn…
Có trăm ngàn vấn đề muốn hỏi cô, dùng cả đời hỏi cũng không đủ.
Hắn dùng một loại thái độ hoàn toàn mới mà kính nể nhìn trang viết đã ố vàng kia. Đã từng là vì sao trên trời mà hắn trăm ngàn lần mộng tưởng và theo đuổi, không ngờ rằng, trong cái đêm yên tĩnh kia, vì tinh tú kia đã rơi xuống trong lòng hắn, mà hắn, thiếu chút đã đi lướt qua cô.
Ngoại trừ thân thể của cô khiến người phát cuồng kia, lĩnh vực mà hắn đang nghiên cứu, càng thêm thiêu đốt lên khao khát điên cuồng.
Mình muốn cô! Trên mặt hắn hiện vẻ kiên nghị hiếm thấy. Mình muốn cô gái đặc biệt này, mặc kệ là ở phương diện nào, mình cũng phải có được cô!
***
“Cô chính là ‘Hồ Diễm Nhiên’ kia sao.”
Nghe thấy thanh âm làm cô đau đầu, Diễm Nhiên tức giận quay đầu. Có trời biết cô trăm phương nghìn kế tránh né đến mức nào, thậm chí bận rộn trong phòng nghiên cứu đến mức bảo vệ trường đến thúc giục, mới chậm rì rì rời đi, tên nhóc chết dẫm này lại đúng là âm hồn bất tán, canh chừng ở nhà xe chặn đầu cô.
Nhìn trời đầy sao, cô thở một hơi dài thật dài, “Cậu đã sớm biết tên tôi rồi.”
“Nhưng tôi không biết, cô chính là vị tài nữ kia.” trong giọng nói Sùng Hoa có loại bình tĩnh nào đó bị đè nén.
“Tài nữ?” Diễm Nhiên rất muốn sờ trán hắn xem sao, nhưng vẫn bảo trì một khoảng cách tương đối an toàn với hắn. Tên nhóc này chắc chắn bị sốt rồi. “Này, cậu có khỏe không? Có phải bị cảm không?”
Sùng Hoa cầm tập san cùng luận văn trong tay đưa tới trước mặt cô, cô khó hiểu nhận lấy, tùy tiện lật vài trang, đoạn quăng trả lại cho hắn. “À, cậu nói cái này sao? Đó thì có gì mà đặc biệt hơn người?” cậu ta tìm thấy mấy thứ này ở đâu? Ngay cả luận văn tiến sĩ năm đó của cô cũng không bỏ sót.
Trong lòng Sùng Hoa có một cơn giận không nên lời, hắn dồn hết tâm tư đuổi theo cô nhiều năm như vậy, cô lại còn nói “Đó thì có gì đặc biệt hơn người” ư?
“Rồi sẽ có một ngày, tôi nhất định sẽ vượt qua cô.” Sùng Hoa vẻ mặt phi thường ngưng trọng, “Không chỉ những thứ này…” giơ luận văn lên, “Mà cả cô nữa! Tôi muốn theo đuổi cả người của cô, còn có trái tim của cô, và tài năng thiên phú của cô!”
Diễm Nhiên mơ hồ kiêm có chút bốc hỏa, “Cậu là học sinh của tôi! Đừng tưởng rằng cậu và tôi… Ách… cậu sẽ có ưu thế gì!” Giọng của cô nghiêm nghị, “Không nghiêm túc lên lớp, tôi vẫn sẽ theo thường lệ mà đánh rớt cậu! Lịch sử và thiên phú không có quan hệ gì cả, cái cần chính là khổ công!”
Hắn nở nụ cười, dưới bầu trời đầy ánh sao, nụ cười của hắn lại hài hòa cùng trời đêm đến vậy, ánh mắt cũng lòe lòe phát sáng, “Tốt lắm, chính là như vậy. Vậy, cô muốn làm bạn gái tôi không?”
“Tôi không cần một tên đàn ông hoa tâm khác.” Diễm Nhiên cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, “Huống chi, tôi cũng không có sở thích luyến đồng.”
Sùng Hoa nhướn mày, “Đàn ông khác?”
Đốt ngón tay ôm sách của Diễm Nhiên dùng sức đến trắng bệch, huyết sắc trên mặt từng chút từng chút rút đi. “Tôi phải đi rồi.” Lật đật cuống cuồng như thể có ác lang đuổi theo phía sau.
“Chúng ta chỉ cách có bốn tuổi.” Sùng Hoa ngăn lại trước mặt cô.
“Tôi không muốn! Tôi chính là không muốnkhông muốn!” mặt nạ bình tĩnh của Diễm Nhiên vỡ nát, trong mắt là ánh nước doanh tròng, phẫn hận đẩy hắn một cái, “Buông tha cho tôi có được không? Xin cậu buông tha cho tôi được không? Cậu có nhiều bạn gái như vậy, không thiếu đi một mình tôi đâu! Đêm đó… là lỗi của tôi, được chứ?”
Cô lau nước mắt trên mặt, “Nếu cậu muốn lấy điều này uy hiếp tôi thì đã nhầm rồi! Trên đời này tôi cái gì cũng không có, không có cha, không có mẹ, không có người vì danh dự của tôi mà bị xỉ nhục! Ngoài lòng ham thích học tập ra… Tôi cái gì cũng không có! Mặc kệ cậu thích nói gì thì