Teya Salat
Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324143

Bình chọn: 8.00/10/414 lượt.

đó cho tôi!”

Đứng thẳng không nhúc nhích.

Sao ông cụ Ngôn biết là tôi?

Tôi nắm cổ họng dùng giọng hát kinh kịch trả lời: “À—khách quan----ngài nhận lầm người rồi=----tôi không phải NHậm Minh Bích……..”

Ông cụ Ngôn căn bản không để bản thân bị xoay vòng vòng, đè thấp giọng nói mang theo tức giận: “Con bé chết tiệt kia, lăn đi bật đèn.”

…..

……. Ngụy trang thất bại hu ~ vì sao đại gia không có công cụ bươm bướm biến đổi giọng của bạn học Conan?!

Cam chịu số phận đi mò mẫn tìm công tắc, trong lòng thầm khóc. Ông trời lại lần nữa để tôi đi đến tình cảnh vô thố thê thảm thế này…….

Ấn công tác bốp một tiếng, phòng khách nháy mắt sáng ngời chói mắt.

Ông cụ Ngôn nằm trên mặt đất, một tay che khuất cái trán của mình, cái ly lẳng lặng nằm bên cạnh ông ta.

Tôi kinh ngạc. Cái ly kia chất liệu gì vậy, không phải thủy tinh sao, cư nhiên đập không bễ?

“Còn ở đó phát ngốc cái gì, không mau qua đỡ ta.”

Tôi vội vàng hấp ta hấp tấp chạy đến, đỡ ông cụ Ngôn dậy, ông ta tức giận hung hăng tròn mắt nhìn chằm chằm vào tôi, hận không thể ăn tôi.

Tôi co rúm lại, tiếp theo ưỡn ngực giành biện bạch trước: “Ngài ban đêm không ngủ, ra ngoài cũng không bật đèn, con tưởng rằng………là kẻ trộm….liền không cần thận…..”

Ông cụ Ngôn bị lời của tôi làm tức đến run lên, mắt trừng vừa lớn vừa tròn: “Chẳng phải cô cũng không bật đèn à!”

Ách, hình như cũng phải.

Tôi sờ sờ cái mũi ngượng ngùng nói: “Vậy chúng ta hòa nhau đi.”

Ông cụ Ngôn bỗng dưng lấy tay che trán ra, chỉ vào cục u lớn trên trán, tức giận bất công nói: “Này có thể hòa nhau sao?! này có thể hòa nhau sao?!”

Ách….có thể mà, chỉ cần ông người lớn rộng lượng, đừng so đo với với tôi là được…….tôi biết điều nuốt lời nói vào trong bụng, vặn ngòn tay bĩu môi: “Vậy ngài muốn sao? nếu không con cho ngài đập lại?”

Ông cụ Ngôn khinh thường ngã về phía tôi, bỏ lại một câu: “Cô đi nấu chút đồ cho ta ăn.” Liền đến ngồi xuống sofa, thấy vẻ mặt tôi dại ra đứng tại chỗ, cầm lấy cái ly trên bộ đồ trà liền ném về phía tôi---

Tôi theo bản năng né sang bên cạnh, trợn mắt nhìn ông cụ Ngôn, vẻ mặt ông ta xem thường: “Còn không đi mau!”

……..

Tôi theo bản năng né sang bên cạnh, trợn mắt nhìn ông cụ Ngôn, vẻ mặt ông ta xem thường: “Còn không đi mau!”

……..

Mười phút sau.

Tôi cầm tô đũa nặng nề đặt xuống trước mặt ông cụ Ngôn, ngồi vào vị trí bên cạnh bắt chéo chân.

Ông cụ Ngôn liếc mắt pia đồ trong tô, không dám tin: “Cô bảo ta ăn cái này?”

“Thích ăn thì ăn.” Tôi hừ lạnh, tôi cũng chưa quên chuyện lúc nãy ông ta lấy ly chọi tôi, nếu không phải tay chân đại gia nhanh nhẹn, nói không chừng bây giờ nằm trong bệnh viện rồi.

Nghe vậy, ông cụ Ngôn tức đến dựng râu trừng mắt: “Ta luôn nắm chắc góc độ, nếu cô không tránh cái ly cũng không đập vào cô!”

Tôi cắt, không tin tưởng chút nào liếc ông ta: “Không đánh trúng, ông nói sao cũng được.”

Ông cụ Ngôn càng tức giận, ác thanh ác khí: “Cô cô cô! Không nói lý! Dù sao ta cũng không ăn cái quỷ này!”

Không ăn dẹp đi, tôi lấy tô qua chuẩn bị tự mình ăn.

Ông cụ Ngôn cho rằng tôi nấu lại lần nữa cho ông ta, hài lòng gật đầu. tôi quay đầu làm mặt quỷ với ông ta, đập tan mộng tưởng của ông ta: “Ông không ăn thì tự con ăn.”

“Nhậm Minh Bích!!” ông cụ Ngôn tức không kiềm được lại gọi tôi, nghiên răng nghiến lợi: “Đưa mì qua đây!”

Khinh bỉ, như vậy sớm chẳng phải không có chuyện gì rồi sao.

Chẳng qua là tôi vẫn ngoan ngoãn bưng mì đến trước mặt ông ta, ông cụ Ngôn nặng nề hừ một tiếng, nhỏ giọng than thở nào là cả đời cũng chưa từng nếm qua thức ăn rác rưỡi như vậy, sau đó lại có biểu cảm ta đang ăn c-t chó kẹp sợi mì cho vào miệng----

Bỗng nhiên vẻ mặt của ông ta xảy ra biến hóa, như là c-t chó biến thành thiên sứ.

Tiếp theo dường như không tin tưởng lắm lại kẹp lên một ngụm cho vào miệng----thiên sứ biến thành Thượng đế.

Tiếp theo nữa một ngụm lại một ngụm….

Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm ông cụ Ngôn say sưa ngon lành ăn mì ăn liền. kì quái, chẳng phải miệng ông ta rất soi mói hay sao, sao lại không phản cảm với mì ăn liền, trái lại còn rất thích?

Ông cụ Ngôn húp xong ngụm nước sau cùng, cau mày nhìn tô trống rỗng.

“Ăn ngon không?” Tôi hưng phấn bừng bừng hỏi.

Ông cụ Ngôn rút lại nét mặt nảy lòng tham còn chưa thỏa mãn, tặc tặc lưỡi: “Không tệ….bình thường……miễn cưỡng……”

Vịt chết còn cứng mỏ, tôi bĩu môi khinh thường.

“Mì này rốt cuộc là thú quỷ gì?” ông cụ Ngôn cố gắn để mình tỏ ra bình thường, cả đời này sơn hào hải vị gì ông ta chưa từng ăn, nhưng mì này thật đúng là ‘thiên chân vạn xác’(hoàn toàn chính xác) chưa nếm qua, có thể thêm tô nữa thì tốt rồi….

“Mì ăn liền đó.”

“Mì ăn liền?” ông cụ Ngôn nhíu lông mày, một lát sau mọi lại khó nghe nói: “Mì ăn liền……chính là đồ ăn không tốt cho sức khỏe trong truyền thuyết sao?”

Ách.

Thật đúng là, quả thật ăn nhiều mì ăn liền là không tốt, tôi gật gật đầu.

Nét mặt ông cụ Ngôn trong nháy mặt cực kì xoắn xuýt, lẩm bẩm tự nói: “Hóa ra hương vị đồ rác rưỡi cũng không tệ…”

Trong lúc bất chợt tôi nghĩ đến vấn đề lớn Ngôn Đậu Đậu là kết tinh tình yêu hay là trái khổ qua!

Hiện tại đúng là mộ