Snack's 1967
Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ

Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329250

Bình chọn: 7.5.00/10/925 lượt.

, cũng biết tiền lương của cô những năm nay hầu như tất cả đều gửi về để chị gái và hai đứa cháu ngoại trai có bệnh tim bẩm sinh chữa trị. Mẹ nó, chưa từng thấy qua cô gái nào ngu như vậy, đần như vậy, một người đàn ông ngay cả vợ con mình cũng không thể chăm sóc thì còn gì là đàn ông?

Chỉ là, anh trước kia sẽ không đi quan tâm việc nhà người khác. Nhưng hôm nay lại khác, anh muốn cô gái vừa đần vừa ngốc kia, mà người ta lại không cần anh.

Hừ, cũng không biết người đàn ông vô dụng đó có đáng giá để cô thích không? Giang Doãn Chính anh dù gì cũng là một người ưu tú được xưng tụng là sẽ không bao giờ mất giá. Nhưng mà, ưu tú thêm nữa thì có ích lợi gì, người ta không thích anh, không muốn ở bên anh.

Nghĩ đến đây, Giang Doãn Chính không ngồi yên được nữa. Đứng dậy đi tới trước cửa sổ, bên ngoài nhà nhà đã thắp đèn. Nhưng mà, tâm trạng của anh theo màn đêm mà càng ngày u ám.

Anh thậm chí nghĩ đến, tối nay Thẩm Tâm Tinh có thể cùng người tình cũ gặp gỡ hay không? Bọn họ có phải giống như người yêu xa cách cả đêm mà triền miên không?

Tưởng tượng thân hình tuyệt vời của cô bị người đàn ông khác ôm vào trong ngực, tưởng tượng da thịt trắng nõn của cô, tưởng tượng bắp đùi thon dài của cô, tưởng tượng cái cổ mảnh khảnh của cô, vòng eo tuyệt mĩ, bụng mềm mại, nghĩ đến mà cả người nóng lên, miệng đắng lưỡi khô, thậm chí càng nhiều. . . . . . Tưởng tượng đêm đó cô nũng nịu ở trong lòng anh thở gấp cũng bị thằng đàn ông khác nhìn, anh sắp không nhịn được ghen tỵ.

Thay vì nói anh đang ghen tỵ, không bằng nói anh hối hận thì chính xác hơn. Anh hối hận, đêm hôm đó anh rõ ràng có thể đoạt lấy cô, thế nhưng anh lại đáng chết để cho hành vi quân tử của mình làm hỏng.

Rõ ràng muốn người ta đến chết, mày còn giả bộ quân tử cái gì? Giang Doãn Chính, đáng đời mày!

Khi anh không ngừng hành hạ thể xác và tinh thần của mình thì hệ thống theo dõi trong góc tối do cửa lớn phòng làm việc được nhận dạng bởi cảm ứng được mở ra mà tự động ghi hình.

Buổi tối lúc này lại có người đến thăm phòng làm việc của anh? Trừ cô gái kia, anh không nghĩ ra người khác. Anh mới vừa muốn cô đến nổi điên thì cô lại chủ động đưa tới tận cửa.

Thẩm Tâm Tinh trở lại phòng làm việc, mở đèn lên, đi tới trước bàn làm việc của mình, đầu tiên là kiểm tra những cuộc điện thoại buổi chiều chưa nhận, ghi chép cẩn thận lại, dự tính ngày mai sẽ trả lời. Tất nhiên là đã quá trễ, không thích hợp bàn công việc.

Đếm, cũng không tới 5 cuộc điện thoại, nhưng Thẩm Tâm Tinh lại lần đầu tiên vì sự thất trách của mình mà thất vọng.

Đơn giản chỉnh sửa lại hồ sơ, Thẩm Tâm Tinh tắt máy vi tính. Lúc xử lí xong những chuyện này, cô bỗng nhiên cảm giác rất mệt mỏi, cứ như vậy mà gục xuống bàn ngủ một giấc.

Chuyện Trần Hải Ba nhắc tới lại hiện ra trong đầu cô, số tiền lớn như vậy, cô nên làm cái gì? Đi mượn sao? Ở thành phố xa lạ này, cô căn bản một người bạn cũng không có. Nhưng mà, nếu không nhanh chóng xoay sở được khoản tiền này, vậy thân thể chị hai còn có thể chờ sao? Hai đứa nhỏ cũng sẽ vì vậy mà lỡ mất thời kỳ phẫu thuật tốt nhất.

Thật là phiền. Phải làm sao bây giờ? Nếu như cô mở miệng hỏi mượn Giang Doãn Chính, anh sẽ cho cô mượn không?

Mượn? Thẩm Tâm Tinh ơi Thẩm Tâm Tinh, ngươi mày với người ta là quan hệ gì chứ? Một đêm ân tình cũng không phải sao? Nếu như vẫn còn công việc ở đây thì có lẽ còn có thể chi trước rồi từ từ trả, bây giờ đường lui cô cũng không còn, còn có thể làm gì?

Vậy nếu như cô đồng ý hẹn hò với anh, vậy chuyện mượn tiền sẽ không thành vấn đề chứ? Thẩm Tâm Tinh vì suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu mà khinh bỉ bản thân.

Anh đã từng hỏi cô có muốn hẹn hò với anh không, cô không phải thẳng thừng từ chối người ta sao? Bây giờ lại muốn đổi ý, người ta cũng chưa chắc lại cần cô nữa? Biết bao nhiêu cô gái bên ngoài yêu kiều hơn cô, quyến rũ hơn cô, giỏi giang hơn cô, sao anh còn cần một cô gái từng từ chối mình chứ?

Thẩm Tâm Tinh, phải làm sao mới tốt đây! Tại sao cô luôn mệt mỏi như vậy? Tại sao những lúc mỏi mệt thế này lại luôn cô đơn một mình?

Trong lòng chua xót, che kín mặt, nước mắt cứ như vậy chảy cuống. Có lẽ khóc cũng tốt!

"Thật vất vả mới có cơ hội cùng người tình cũ ở chung, sao lại chịu về phòng làm việc tăng ca đây?" Mở cửa văn phòng ra, Giang Doãn Chính liếc mắt liền thấy được bóng dáng cô đọc đang nằm sấp trên bàn làm việc, thoạt nhìn làm người ta rất đau lòng, bả vai mảnh khảnh còn run rẩy.

Rõ ràng chính là muốn quan tâm người ta mà lại nói ra lời khác. Khiến người nghe càng thêm không hiểu và khó chịu.

Thẩm Tâm Tinh nghe được âm thanh quen thuộc đó, cho là mình đang nằm mơ, nhưng mà, không phải vậy! Cô quay đầu lại, thấy bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh cửa, dùng giọng điệu châm chọc như vậy nói chuyện.

"Làm sao anh. . . . . ." Tại sao anh lại dùng giọng điệu này nói chuyện với cô? Vào lúc cô yếu đuối như vậy! Hơn nữa lúc này anh không nên ở đây mới đúng, cho nên cô mới yên tâm giải phóng cảm xúc trong lòng.

Dưới ánh đèn sáng rọi, nước mắt cô ràn rụa hòa vào nhau, điềm đạm đáng yêu vô cùng, làm người ta muốn ôm vào ngực mà a