
Bởi vì hôm nay tôi gặp vận may
nha, được ăn ở đó một bữa, đến giờ mà bụng vẫn còn no căng đây này!”
“Uncle, hôm nay tôi rất muốn nói chuyện với anh, nhưng mà anh không có ở đây!
Có phải công việc rất bận hay không? Vậy anh phải chú ý sức khỏe nhé!
Tôi out đây, tạm biệt!”
Nhan Như Y ủ rũ tắt máy tính, chuẩn bị rửa mặt, cô nên rửa đi tất cả những ý nghĩ ngu ngốc không nên có trong đầu hiện giờ!
Đúng lúc ấy, di động của cô vang lên, là điện thoại của quản lý địa sản Ngự Cảnh gọi –
“Vâng, giám đốc Dương?”
“Tiểu Nhan a, công ty bên này yêu cầu cô phải nộp giấy chứng nhận tốt nghiệp, chứng minh thư bản chính cùng bản sao! Ngày mai cô có thể đưa cho tôi
được không?!”
“A—“ vừa nói Nhan Như Y vừa nhìn vào trong túi của
mình, nhưng lại khoogn tìm thấy túi hồ sơ! Đột nhiên, cô há to miệng
tưởng chừng có thể nhét nổi một quả trứng gà vào trong. KHông xong rồi,
cô để quên túi hồ sơ trên xe của Hoắc tổng rồi. “Quản lý, mai tôi sẽ
mang đến cho anh –‘
“Tốt, vậy nhé, hẹn gặp lại!”
“Tạm biệt, quản lý!” Nhan Như Y lễ phép cúp điện thoại.
Sau đó vội vàng đem mọi thứ trong túi đổ ra, tìm cái danh tiếp xa hoa được
bao bọc trong túi…….băng vệ sinh, tìm cách liên lạc với Hoắc Doãn Văn.
Thấy một màn như vậy, mặt cô không khỏi đỏ lên. Thấy chữ Doãn Văn được nhé
bên trong, còn chữ Hoắc thì lộ một nửa ra bên ngoài, cách tạo hình này
thật……..cô không dám nghĩ tiếp ~
Tìm thấy số điện thoại trên danh thiếp, cô ấn từng con số rồi gọi, không lâu sau, điện thoại liền có
người nhận. “Xin chào, anh khỏe chứ --“
Nhan Như Y khẩn trương
đến mức lòng bàn tay đã thấm ướt mồ hôi, đây là lần đầu tiên cô gọi cho
một người có địa vị đó. “Anh khỏe chứ, Hoắc tổng, tôi là Tiểu Nhan, Nhan Như Y, thật ngại quá đã muộn thế này còn gọi điện làm phiền anh. Tôi có để quên túi hồ sơ quan trọng trong xe của anh, anh xem khi nào rảnh có
thể cho tôi xin lại túi hồ sơ được không?!”
Cô vừa nói chuyện vừa tạo tư thế cúi đầu khom lưng, một mực cung kính, giống như đối phương bên kia có thể đang nhìn thấy cô!
Nhưng điện thoại lại truyền đến một giọng nói xa lạ, thiếu chút nữa làm cô ngồi bệt xuống đất.
“À à, thì ra là Nhan tiểu thư, cô khỏe chứ. Tôi không phải Hoắc tổng, tôi
là trợ lý của anh ấy, đây là số điện thoại liên lạc đối ngoại của Hoắc
tổng!” Nhan Như cảm thấy thật xấu hổ, cố làm cho giọng nói thật bình tĩnh: “À, vậy cô có thể giúp tôi liên lạc với Hoắc tổng được không?”
“Nhan tiểu thư, là thế này,
tài xế đang lái xe đưa Hoắc tổng ra sân bay để kịp chuyến bay lúc
10h40’, xe riêng của anh ấy đang ở trong kho!” Trợ lý giải thích
Túi hồ sơ của cô đang để trên xe của anh ta, xe thì ở trong garage mà người thì đang trên đường đến sân bay. “Vậy cô có thể mở xe của anh ấy ra và
lấy giúp tôi tập hồ sơ trên xe được không? Tôi thật sự rất cần nó.”
“Thật xin lỗi Nhan tiểu thư, tôi không có chìa khóa xe của Hoắc tổng, xe và
chìa khóa đều do Hoắc tổng giữ! Thế này nhé, tôi sẽ báo với Hoắc tổng
gọi điện thoại cho cô, cô hỏi thăm thử xem sao nhé!”
Nhan Như gật đầu lia lịa. “Thật tốt quá, cảm ơn cô!”
10h40’ máy bay cất cánh, nếu như cô không đoán nhầm thì anh ta đến Anh?
Điện thoại của cô vừa kết thúc được hai phút thì một hồi chuông khác liền vang lên, là một chuỗi số lạ.
“Alô, xin chào, xin hỏi anh là…?” Như Y nhận điện thoại
“Là tôi, Hoắc Doãn Văn!”
Đang tựa vào đầu giường, cô lập tức ngồi thẳng dậy. Là thanh âm của anh ta,
trầm ổn và đầy từ tính, giống như rượu ủ nhiều năm làm người khác phải
say
Như Y rất nhanh khống chế được cảm xúc của mình, liền nói
trực tiếp vào chủ đề: “Hoắc tổng, anh vẫn khỏe chứ. Tập hồ sơ của tôi……”
“Uh, tôi biết rồi, vừa rồi thư ký Triệu đã nói cho tôi biết. Thứ ba tuần sau tôi mới quay về, buổi chiều còn có cuộc họp, cô đến công ty lấy hồ sơ
lúc 5h30’, được không?”
“Có thể….” Thôi xong rồi, đến lúc đó thì xin nghỉ vậy!
“Ừh, vậy thì tốt, tôi cúp máy đây!”
“Hoắc tổng, hẹn gặp lại!” Cô vội nói, sau đó chờ anh ta cúp điện thoại trước.
“Ừh”
". . . . . ."
". . . . . ."
Cô chờ anh ta cúp trước, còn anh ta thì chờ cô cúp trước. Cứ như thế, thời gian giữa bọn họ giống như ngừng trôi. Như Y khẩn trương đến nỗi nghe
được nhịp thở của mình. “Hoắc tổng, còn có chuyện gì sao?"
“Cô cúp máy trước đi.” Hoắc Doãn Văn nói
“Vậy, tôi cúp trước đây.” Tâm lại không khống chế được, cô lập tức ngắt máy.
Nhìn điện thoại trong tay, trong lòng cô oán thán, anh ta sẽ không cho là mình cố ý để quên đồ trên xe anh ta chứ?
Ôi, mình có muốn thế đâu chứ, tóm lại, sau khi lấy được hồ sơ của mình, nhất định từ nay về sau sẽ không gặp lại anh ta nữa!
Mới vừa ném điện thoại trên giường, Từ Nhất Minh liền gọi tới.
Giọng điệu của hắn rất hưng phấn. “Như Y, lúc xế chiều chủ xe Land Rover đã
đến bệnh viện, không chỉ thanh toán toàn bộ tiền thuốc mà còn chu cấp
thêm 5 vạn nữa đó!”
“Ừh…” chuyện này cô đã sớm biết nên không có gì ngạc nhiên cả.
Người gây tai nạn đến buổi chiều, nhưng đến buổi tối hắn mới gọi điện thoại
cho mình. Có thể thấy được là mẹ hắn không ở đó nên hắn mới dám liên lạc với mình!
Như Y cảm thấ