
cắt đứt báo cáo của công nhân, để thương nghị với họ những vấn đề cần giải quyết!
Luật sư Sở bắt đầu chuyên nghiệp giải thích các phương cách truy cứu trách nhiệm và các đối tượng bị truy cứu, cô bắt đầu phiên dịch lại!
Đối với Đội trưởng thi công Phương chỉ là vấn đề bồi thường, còn ông Chu cứ luôn miệng không chịu đền bù!
Hoắc Doãn Văn cũng không nhượng bộ, quyết định đưa vụ tranh chấp theo đúng trình tự tư pháp!
Nói xong, Hoắc Doãn Văn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi công trường địa!
Nhan Như Y cùng mọi người khác, đi theo Hoắc Doãn Văn!
Đang lúc ấy, chợt trên cầu thang vang lên âm thanh khác thường, giống như cọc gỗ đụng thép tấm ‘keng keng’. Một lòng đang nghĩ làm thế nào mở miệng xin từ chức, Nhan Như Y phản ứng chậm nửa nhịp, không kịp thời phát hiện ‘ nguy hiểm ’ trên đỉnh đầu , khi cô phản ứng kịp, mắt đã thấy một cái cọc gỗ, đang từ trên cao rơi xuống ——
Trong khoảng thời gian ngắn, nỗi sợ độ cao nghiêm trọng đã làm cô hồn phách bay theo gió, ngơ ngác đứng ở nơi đó, chỉ biết sợ, không biết nên phản ứng như thế nào!
Mắt thấy cọc gỗ hướng trên đầu cô đập xuống!
"Cẩn thận ——"
Nhan Như Y nghe được có người hô to một tiếng, ngay sau đó ai đó đã ôm cô lăn qua một bên!
"Rầm —— rầm —— rầm ——" liên tục mấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, bên tai Như Y, từng âm thanh vang lên như trời long đất lở. Tim cô đập mạnh đến nỗi như tiếng cọc gỗ nện mạnh trên mặt đất từng tiếng nặng nề. Cô run rẩy, toát mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn!
Cũng may, cũng may, cô không có chuyện gì!
Ngay lúc đó, cô đã choáng váng vì tiếng gầm trách cứ.
"Ngu ngốc, trong óc em đang suy nghĩ gì? Không có chú ý tới nguy hiểm trên đầu? Em có biết chỉ chút nữa em đã bị đập chết?" Hoắc Doãn Văn lo lắng, nhưng cũng cực kỳ tức giận nắm bả vai của cô, rít lên! Sau một giây chưa tình táo, Nhan Như Y nhận lấy tiếng hét giận giữ của anh, mặc dù phản ứng còn chậm chạp, nhưng cô biết anh đang lo lắng cho cô.
“Thật xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý!” Trực giác của cô đúng là sai rồi, sai rồi thì cần phải nói lời xin lỗi!
Khói bụi xung quanh dần dần lắng xuống, tức giận trên mặt Hoắc Doãn Văn cũng từ từ biến mất. Nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu của cô, ánh mắt anh chỉ còn lại lo lắng. “Em còn tốt chứ? Có nới nào không thoải mái không?” Tay anh đặt trên người cô không có lấy ra, một tay khoác hông cô, một tay dời lên trán, nghiêm túc kiểm tra.
Nhan Như Y đúng là bị dọa sợ, cho nên căn bản không phát giác tay anh còn đặt trên người mình. Mà chính tay của cô cũng rất tự nhiên cầm lấy tay anh. “Không có việc gì, chỉ là vừa rồi bị dọa sợ hết hồn!”
“Tới công trường thì phải chú ý nhiều một chút, ngàn vạn lần đừng suy nghĩ lung tung, rất dễ xảy ra chuyện!” Anh nhắc nhở, giọng nói có vẻ dịu dàng hơn trước đó rất nhiều!
“Em biết rõ, cảm ơn!” Cô cười cười.
Hai người lúc này không chú ý tới, hành động bây giờ của mình để cho người ngoài xem có rất nhiều mập mờ!
Nhất là dáng vẻ lo lắng dị thường của tổng giám đốc Hoắc, căn bản là vượt qua sự quan tâm của một ông chủ đối với nhân viên. Còn thêm dàng vẻ xinh đẹp của Nhan Như Y, trẻ tuổi, chức vị ‘trợ lí phiên dịch’ liền mang theo chút mùi vị mập mờ, cho nên mọi người nhìn vào hai người bọn họ, ánh mắt liền lập tức thay đổi, không tiếng động trao đổi điều gì đó…
Điều bọn họ trao đổi tất nhiên là quan hệ của tổng giám đốc trẻ tuổi và nữ trợ lí phiên dịch xinh đẹp trước mặt, quan hệ của hai người họ nhất định không tầm thường…
Hoắc Doãn Văn vốn muốn đến những công trường khác thị sát, nhưng lại ngại tình huống nguy hiểm vừa xảy ra lúc nãy, kế hoạch này tạm thời bị hủy bỏ, cho nên cùng nhau dùng bữa ở bên ngoài sau công việc, bọn họ liền trở lại công ty!
Mỗi người đều có vị trí và chức vụ riêng,cô trở lại phong làm việc của trợ lí, mà anh lại trở về phòng làm việc của phó tổng!
Vừa mới trở về chỗ ngỗi của mình, Nhan Như Y theo thói quen di chuyển con chuột, khởi động máy tính đang trong trạng thái nghỉ ngơi, lập tức trở lại công việc. Đang lúc cô chuẩn bị gõ bàn phím thì ánh mắt không khỏi nhìn lại đơn từ chức trong ngăn kéo.
Ừ…
Đúng lúc bây giờ anh đang ở đây, hiện tại cô không đi thì còn định đợi tới lúc nào?
Đang lúc cô cầm lá đơn lên thì hình ảnh QQ trên máy tính nhấp nháy.
Cô theo đó mở thư ra, là của chú nhắn tin cho cô.
Công việc hôm nay thế nào?
Nhan Như Y gõ bàn phím, nhắn tin lại. “Hiện tại con có chút việc, nói chuyện với chú sau!”
Ở một nơi khác, Hoắc Doãn Văn thật sự muốn hỏi cô ‘vội cái gì’, hiện tại anh cũng không sắp xếp công việc cho cô!
Nhưng ngón tay của anh ở trên bàn phím, sau khí aansloanj một hồi, thân thể liền nặng nề tựa vào ghế da.
Không thể trì hoãn thêm nữa, cô cầm lên một tập tài liệu, đặt đơn từ chức vào bên trong, đứng dậy, hướng tới nơi cần đến…
Vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với hai lãnh đạo trên thành phố, Hoắc Doãn Văn còn chưa kịp lấy hơi, Nhan Như Y liền gõ cửa đi vào!
“Phó tổng, tôi có chút chuyện muốn nói với anh!” Cô vừa đi về phía bàn làm việc vừa nói.
Hoắc Doãn Văn thấy cô có chút khó khăn, nét mặt ngượng ngùng liền biết được, c