
ta rất là tâm linh tương thông !"
"Ai tâm linh tương thông với anh chứ, ít tự kỷ đi !" Hạ Hải Dụ giấu đi vẻ xấu hổ, nghiêm mặt nói, "Đường Húc Nghiêu, anh tránh ra, đừng làm phiền tôi! Để cho tôi một người yên lặng một chút!"
Cô chợt lại phiền não, chỉ vì lúc trước trên xe bus anh ôm cô một lát, đáy lòng không biết vì sao lại sinh ra cảm giác an toàn.
Ngực của anh, rộng rãi, ấm áp như vậy, giống như là một cảng tránh gió, có thể cho cô dựa vào, là nơi để cho cô nghỉ ngơi.
Nhưng cô có thể sao? !
". . . . . ." Đường Húc Nghiêu nhìn bộ dáng cúi đầu không nói của cô, thình lình như không biết làm thế nào, cô như vậy là sao, mới vừa rồi không phải vẫn còn rất có tinh thần ư, sao lập tức bộ dạng uể oải không phấn chấn rồi!
"Hải Dụ, có phải mệt mỏi rồi, vậy chúng ta nhanh về nhà đi!"
Lời của anh, nghe có chút nghĩa khác, giống như là bọn họ phải về một nhà, giống như là cô và anh là người một nhà, người một nhà thân mật cực kỳ.
Đáy lòng lại thêm một phần phiền não rồi.
Ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, "Tự tôi đi! Không cho anh đi theo tôi!"
Giống như bị tức giận, Hạ Hải Dụ co cẳng chạy, Đường Húc Nghiêu không có đuổi theo, giật mình tại chỗ vì sao bất thình lình cô lại như vậy?
◎◎◎
Về đến nhà, cả người Hạ Hải Dụ lập tức ngã xuống ở trên ghế sofa.
Tiểu Tiểu không có ở nhà, đại khái vừa đi shop¬ping rồi, phòng trọ của họ rất nhỏ, đã chứa rất nhiều đồ, nhưng vì cái gì cô vẫn cảm thấy cô đơn, Tiểu Tiểu có phải hay không cũng đồng dạng như cô, chỉ có không ngừng mua đồ, không ngừng bổ khuyết vào nhà của mình, mới có cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn. . . . . .
Tại sao lúc trước ở cùng Đường Húc Nghiêu cô lại cảm nhận được ba chữ này. . . . . .
Cô thích anh thật sao? !
A a a a a, tại sao có thể? !
Bò dậy đi trở về gian phòng của mình, ở trước tủ quần áo lấy ra cái áo sơ mi muốn đưa cho Hạo Nhiên, ngay cả nó cũng ăn hiếp cô, rõ ràng cô không phải mua cho anh ta, nhưng anh ta lại mặc một cái khác giống nó như đúc.
Đáng giận!
Giữa cô và anh vì cái gì mà trùng hợp nhau nhiều như vậy? !
Duyên phận? !
Là nghiệt duyên mới đúng!
Tức giận, đem áo sơ mi ném vào tủ quần áo, "Đụng" phải bệ để quần áo.
Móc ảnh gia đình trong bóp ra, tự lẩm bẩm ——
Ba mẹ, hai người đều biết, con vô cùng ghét người có tiền, con yêu hai người bao nhiêu thì cũng ghét họ bấy nhiêu!
Cốc cốc. . . . . .
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hạ Hải Dụ theo bản năng lắc đầu một cái, lật người đem cả cơ thể rúc vào trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hoàn toàn chôn vào trong gối đầu, chớ quấy rầy! Cô buồn ngủ!
Cốc cốc. . . . . . thùng thùng. . . . . .
Tiếng gõ ngoài cửa càng lúc càng lớn, người gõ giống như là không nhịn được, chỉ chốc lát sau liền vang lên giọng nam trầm thấp, "Hải Dụ. . . . . . Hải Dụ. . . . . ."
Hạ Hải Dụ lầu bầu một tiếng, ôi, thật là phiền!
Mơ mơ hồ hồ mở mắt, bò dậy, trước mắt còn là chóng mặt, bên trong phòng một mảnh mờ mờ, không rõ hiện tại là mấy giờ.
"Hạ Hải Dụ. . . . . . mở cửa nhanh lên. . . . . ." Ngoài cửa, thanh âm Đường Húc Nghiêu có vẻ khàn khàn.
Cô trừng mắt nhìn, thoáng tỉnh táo lại, có lầm hay không, đêm hôm khuya khoắt anh ta gõ cái gì mà gõ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm một lát, Hạ Hải Dụ bò dậy, đi về phía cửa, "Tới rồi tới rồi, tới rồi!"
Gần như không nhịn được, cô "Rầm" mở cửa, "Anh lại muốn làm gì? !"
Sắc mặt Đường Húc Nghiêu không tốt đứng ở tại cửa ra vào, mày nhíu lại, thanh âm có chút khác thường, "Hải Dụ, nhà em có thuốc dạ dày không . . . . . . Cho anh mấy viên. . . . . ."
Hả? !
Thuốc dạ dày? !
Hạ Hải Dụ hoàn toàn tỉnh táo lại, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở lớn, "Anh không thoải mái? !"
"Ừ, đau dạ dày." Anh che dạ dày, sắc mặt hơi tái nhạt đi.
Hạ Hải Dụ tức giận dậm chân một cái, "Ăn hàng nhiều đi! Cho nên tôi nói a, anh là người quý báu, tổng giám đốc thật muốn thể nghiệm cái cuộc sống thường dân gì cơ, lần này thì tốt rồi, ăn đến hỏng đi, xem anh lần sau còn dám cậy mạnh nữa không!"
Đường Húc Nghiêu cắn răng nghiến lợi, "Anh còn không phải là vì em!"
"Chuyện liên quan gì tới tôi, tôi không bảo anh đi ăn!"
Cô nghĩ quay đi không còn quan hệ gì nữa, làm tâm tình vốn là không tốt của Đường Húc Nghiêu hận không được một tay bóp chết cô, cô gái không có lương tâm này!
"Này, Hạ Hải Dụ, em nhanh lên, rốt cuộc có thuốc hay không, có thì nhanh lấy tới cho anh, không có thì em đi xuống mua cho anh đi!"
Nói xong, Đường Húc Nghiêu đau đớn khó chịu che dạ dày đi trở về, Hạ Hải Dụ trợn tròn mắt trừng trừng, xem đi xem đi, tổng giám đốc chính là ngang ngược như vậy sao, ngã bệnh không dậy nổi hả!
Vừa oán trách, vừa ngoan ngoãn trở về lấy thuốc, thật may là, ở trong ngăn kéo có một hộp thuốc dạ dày, liền đưa qua cho anh.
Đường Húc Nghiêu nằm ở trên giường, dáng vẻ yếu ớt, Hạ Hải Dụ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, lại có điểm đau lòng.
Ừ? !
Đau lòng? !
Cô bị chính cái ý nghĩ này của mình dọa sợ, bắt đầu từ khi nào mà cô đã biết đau lòng vì anh?!
Biết rõ ràng cô và anh không phải người của một thế giới, bọn họ không thể cùng xuất hiện!
Đưa ly nước qua, cho anh uống thuốc, rồi theo bản năn