
trước cháu không phải là làm cam kết hiến xương tủy sao, hiện tại có một đứa bé mắc bệnh bạch cầu có xương tủy tương ứng, chú muốn hỏi ý cháu.”
Nghe vậy, Đường Húc Nghiêu vẻ mặt có chút không được tự nhiên, chú Trần không hổ là người từ nhỏ nhìn anh lớn lên, thì ra là đã sớm nhìn thấu, không sai, anh ban đầu làm cam kết hiến xương tủy nhưng là vì mặt mũi Đường gia, muốn dùng loại việc thiện này chiếm được bình luận tốt của giới truyền thông, điểm xuất phát đầu tiên cũng không phải vì cứu người.
Nhưng mà, đó là ý nghĩ trước kia, hiện tại không giống nhau.
“Chú Trần, cháu nguyện ý hiến.”
Viện trưởng Trần cảm thấy thoải mái bội phần, nhân gian khó khăn thế này mới biết đại thiếu gia ngày càng có trách nhiệm đàn ông rồi!
Lật giở bệnh án trong tay, viện trưởng Trần từ bên trong lấy ra một phần tài liệu, “Húc Nghiêu, đây là tư liệu về đứa trẻ bị bệnh bạch cầu đó, cháu xem trước một chút.”
“Vâng.”
Hạ Hải Tinh?!
Người giám hộ Hạ Hải Dụ?!
A, thú vị!
Đường Húc Nghiêu nhếch lên môi mỏng, trong nụ cười lộ ra khí chất nguy hiểm, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn khi thì giống như một tiểu ác ma giảo hoạt, khi thì lại có chút quật cường giống con bò lớn ngu ngốc.
Hạ Hải Dụ, cô sẽ làm gì để cầu xin tôi đây?
Tôi rất mong đợi đây!
Cả một ngày Hạ Hải Dụ đều ở trong trạng thái không tập trung, ánh mắt vô số lần liếc trộm phòng làm việc
của tổng giám đốc, biết rất rõ bên trong không có ai, nhưng cô vẫn không nhịn được.
Buổi sáng cô nện hoa hồng lên mặt Đường Húc Nghiêu,
sau đó anh ta cùng Thiệu Hành tới bệnh viện, tới bây giờ cũng chưa trở
lại, chắc là phải nhập viện rồi, nhưng lực sát thương của một bó hoa
không lớn như vậy đi? Hơn nữa nếu anh ta thật sự bị thương nặng…, theo
cái loại tính tình ngang ngược kia chỉ sợ đã sớm phái người truy bắt cô
rồi, làm sao còn có thể để cô nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?!
Có chỗ quái lạ!
Hạ Hải Dụ cuối cùng cho ra bốn chữ như vậy, nhưng về phần quái lạ ở chỗ nào cũng không biết.
Đồng hồ chỉ hướng 17 giờ, ha ha, rốt cục tan việc!
Hạ Hải Dụ khóe miệng cong lên, thật tốt, kết thúc năm ngày làm việc, ngày mai có thể tới gặp Hải Tinh rồi!
Sờ sờ trong túi mới tăng 50 đồng, tâm tình tốt hơn!
Buổi trưa cô xung phong nhận việc giúp các đồng nghiệp mua cơm, mua nước,
mua đồ ăn linh tinh, mặc dù thiếu chút nữa chạy gãy chân, nhưng kiếm
được nhiều tiền như vậy cũng đáng!
Lần này, cô có đủ một ngàn đồng, có thể mua quà sinh nhật cho Hải Tinh rồi!
Xách túi lên, Hạ Hải Dụ tâm tình nhảy nhót, trực tiếp xông tới của hàng đồ chơi, Transformers, tôi tới đây!
“Tiểu thư, lại tới nhìn Đại Hoàng Phong [1'> đi!” Ông chủ cửa hàng đồ chơi biết Hạ Hải Dụ, cô ít nhất đã tới ba lần.
Hạ Hải Dụ cười híp mắt, “Lần này không chỉ xem chút đâu, tôi đã gom đủ tiền, có thể mua nó về!”
Nụ cười sáng lạn làm cho khách hàng xung quanh thiếu chút nữa lóa mắt.
Cô gái này mặc dù không phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại duyên dáng linh động, duyên dáng chân thật.
“Cưng yêu, điện thoại tới, điện thoại tới!” Điện thoại di động trong túi chợt reo lên, Hạ Hải Dụ hai mắt lập tức tỏa sáng, đây là chuông dành riêng
cho Hải Tinh!
“Alo, Hải Tinh!”
“Chị......” Điện thoại bên
kia truyền đến thanh âm một đứa bé trai có vẻ suy yếu, nhưng trong đó
lại lộ ra vui sướng trước nay chưa từng có, “Chị, nói cho chị biết một
tin tốt, viện trưởng Trần mới rồi nói cho em biết có một anh trai nguyện ý hiến xương tủy cho em đấy!”
“Thật?!” Hạ Hải Dụ mừng rỡ như điên, trời ạ, Hải Tinh được cứu rồi! Quá tuyệt vời!
Hạ Hải Dụ vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cúi đầu mạnh mẽ hôn Đại
Hoàng Phong vừa mới mua được, Transformers thật không hổ là thần kỳ gì
đó, kỳ tích thật xuất hiện!
“Hải Tinh, chị ngày mai tới xem em,
em phải ngoan nhé, phải ăn tận lực vào, chị nghe nói giải phẫu xương tủy rất khổ cực, em trước đó phải dưỡng đủ sức lực, biết không?”
“Biết, chị, chị cũng phải ăn cơm thật ngon, đừng luôn nghĩ mua quà cho em, em không muốn chị cực khổ.”
Hạ Hải Dụ cười cong lông mày, vì Hải Tinh, cái gì khổ cô cũng có thể chịu!
Trò chuyện xong, lại tiếp một cuộc gọi nữa, “Alo, viện trưởng Trần......
Hải Tinh vừa rồi cho tôi biết...... Cái gì?! Người đó lại không muốn
hiến?!”
[1'> là Bumblebee trong Transformers
“Viện trưởng Trần, tại sao có thể như vậy, tại sao anh ta lại đổi ý?”
“Hạ tiểu thư, tôi rất xin lỗi, Đường thiếu gia tính khí hay như vậy.....”
Đường thiếu gia?!
Nghe được ba chữ sau, Hạ Hải Dụ trên mặt một hồi kinh ngạc.
Tay nắm đồ chơi trong lòng dâng lên một hồi ươn ướt, “Viện trưởng Trần, ngài nói Đường thiếu gia là chỉ Đường Húc Nghiêu sao?”
“Dĩ nhiên, thành phố T này có Đường thiếu gia thứ hai nữa sao.” Viện trưởng Trần giọng nói cũng có chút bất đắc dĩ, không hiểu tại sao Húc Nghiêu lại bảo ông gọi tới số điện thoại này nói dối, buổi chiều anh ta rõ ràng làm xét nghiệm máu để kiểm tra, còn gạt người nhà bệnh nhân nói cái gì đổi ý.
Hạ Hải Dụ bối rối, cảm giác hi vọng rồi lại thất bại làm đầu cô trong nhất thời có chút hỗn loạn, nhưng có một câu nói cô vẫn nhớ rõ ràng.
“Hạ H