
ư trút được gánh nặng từ trong miệng Đường Húc Nghiêu nhẹ nhàng tràn ra, nghĩ tới cuộc sống về sau hạnh phúc dường nào, mỗi ngày bảo vệ cô, yêu cô, mỗi ngày khi dễ cô. . . . . . Ha ha, anh khẳng định vẫn không sửa không được thói quen này!
Lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Hạ Hải Dụ chợt ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, nghiêm túc nói, "Em có một chuyện muốn nói với anh. . . . . ."
"Sẽ không phải là đổi ý phải không?"
"Không phải... Nhưng…" Cô khẽ dừng một chút, "Ba mẹ của em mặc dù đã qua đời hơn năm năm rồi, nhưng việc bố mẹ em gặp tai nạn xe cộ cho đến bây giờ vẫn chưa chân chính được giải quyết, em đã tự thề với mình, nhất định phải rửa sạch oan khuất cho hai người! Cho nên. . . . . trước khi giải quyết xong chuyện này, em sẽ không kết hôn. Tiền bảo hiểm của hai người em chưa từng dùng đến, tiến đó em muốn dùng để mời luật sư, bây giờ vẫn còn thiếu chút xíu nữa thôi, rất mau là em có thể tích đủ, đến lúc đó em liền có thể nhờ luật sư giúp em lật lại bản án rồi . . . . . Nên cần đợi một thời gian. . . . . . Cho nên, chuyện kết hôn. . . . . . Liền. . . . .chờ một thời gian nữa. . . . . ."
Đây là bí mật quan trọng nhất mà cô chôn ở đáy lòng mình, chưa từng nói với một người nào cả cho tới bây giờ.
Đáy lòng Đường Húc Nghiêu mềm mại nhưng thần kinh bị chấn động, kéo tay cô đến nắm thật chặt, "Yên tâm đi, anh sẽ giúp em ."
"Không, em muốn dựa vào chính mình . . . . . em . . . . ."
"Anh hiểu! Anh sẽ không để em dùng tiền của anh lên tòa án!" Anh cắt đứt lời cô, sau đó tự tin mà nói, "Nhưng, anh có thể giúp em mời một luật sư, một luật sư đứng đầu hành nghề tới nay chưa bao giờ thua cuộc!"
". . . . . ." Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn, "Lợi hại vậy sao?"
"Ừ!" Anh gật đầu một cái, bổ sung, "Hơn nữa. . . người đó còn rất quen thuộc với anh. . . . . . người đó là . . . . . Anh của anh!"
Hạ Hải Dụ lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, "Anh của anh? anh có anh trai?"
"Đúng vậy. Mặc dù những năm gần đây anh ấy đã đến Úc định cư, bình thường cũng không hay liên lạc với nhau, nhưng là, tình cảm hai anh em của anh rất tốt! Anh sẽ dẫn em đi châu Úc gặp anh ấy!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ nuốt nước miếng một cái, cảm giác phải gặp người nhà của anh a!
Gặp người thân?
Trời ơi, thiếu chút nữa cô đã quên mất chuyện quan trọng như vậy!
Mấy người của Đường gia cô đã gặp qua một lần, bộ dạng đều là sài lang hổ báo, Đường lão gia tử càng kinh khủng hơn. . . . Cô cùng Đường Húc Nghiêu kết hôn, nhất định sẽ bị phản đối trăm phần trăm!
Trước kia cô cùng Thần Dật chỉ mới nhàn nhạt mấy tháng, liền bị Đường gia đối đãi như vậy. . . . . . Hiện tại. . . . . .
Cắn chặt môi, không biết nên nói gì cho phải lúc này.
Đường Húc Nghiêu tựa hồ là hiểu chuyện trong lòng cô, nắm tay cô chặt hơn, an ủi, "Không phải lo lắng những người đó, người muốn kết hôn với em là anh, không có quan hệ cùng Đường gia, cha mẹ anh đã qua đời khi anh còn rất nhỏ, chỉ có gia gia có thể trông nom anh, mà bây giờ đã rời khỏi Đường gia, anh cũng sẽ không can thiệp được nữa, dù có muốn can thiệp cũng không được, anh nhận định muốn kết hôn cùng em, ai cũng không ngăn cản được!"
Nghe lời của anh, Hạ Hải Dụ đã yên tâm không ít, nhưng đáy lòng vẫn còn lo sợ bất an.
Đường Húc Nghiêu không thể làm gì khác hơn là nêu ví dụ nói để chứng minh, "Nói cho em biết một chuyện, năm đó anh trai anh kết hôn cũng bị gia gia phản đối. . . . . . sau đó anh ấy đã lại anh ấy rời khỏi Đường gia. . . . . . Hiện tại quả thật sống rất hạnh phúc. . . . . . Còn có một đứa con gái, tiểu bảo bối rất thật đáng yêu . . . . chúng ta sau này cũng sẽ hạnh phúc như thế . . . . . Chúng ta cũng sinh con gái nhé . . . . ."
". . . . . ." Hạ Hải Dụ ngốc ngay tại chỗ.
Gì, sao mà lại nói đến vấn đề sinh con nhanh vậy? !
Xấu hổ chết mất!
Thấy cô không nói lời nào, Đường Húc Nghiêu khẽ cau mày, "Sao vậy. . . . . . em không phải thích con gái sao. . . . . . Chúng ta cũng có thể sinh con trai! Chẳng qua anh thích con gái hơn, vì vậy chúng ta sinh một đứa con trai trước, sau đó sẽ sinh một cô công chúa. . . . . . Như vậy yêu cầu của chúng ta cũng hoàn thành. . . . . . Ừ, cứ như vậy, sinh hai! A, không, sinh hai là ít nhất, ít nhất phải có một con gái!"
Hạ Hải Dụ tức giận nói, " Lưu manh, anh thật xấu xa, em không cần sinh nhiều như vậy !"
Cô trừng mắt, bày tỏ ý kháng nghị, nhưng là trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt hiện lên vẻ dịu dàng, ngay cả cô cũng không phát hiện, loại mong đợi cùng cảm giác vui sướng này không lời nào có thể miêu tả hết .
"Nhưng anh muốn!" Đường Húc Nghiêu dõng dạc nói.
"Em không cần!"
"Không cần cũng phải muốn! Sinh con nghĩa vụ của vợ mà!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ nghiêng đầu đi, cái gì vợ, buồn nôn chết!
"Bà xã, sinh con chuyện phải có dũng khí lớn, cho nên chúng ta phải nắm chặt thời gian luyện tập nhiều hơn!" Giọng nói kiên định, ý nghĩ tà ác, nói xong, anh ôm cô đi tới giường.
Trên trán Hạ Hải Dụ hiện ra ba vạch đen, "Đường Húc Nghiêu, anh đừng làm loạn a!"
"Yên tâm đi, anh sẽ không làm loạn, anh đối với bà xã sẽ rất trung thành đấy!" Anh cố ý xuyên