Snack's 1967
Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326003

Bình chọn: 10.00/10/600 lượt.

ô ta, lực đạo to lớn như muốn bóp vụn xương cốt cô ta, ngữ điệu vẫn mê người làm sao, thật giống hoa anh túc nở rộ giữa đêm khuya, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, "Triệu nhị tiểu thư, tôi thích phụ nữ thông minh, nhưng không thích phụ nữ tự cho mình là thông minh, cô muốn làm loại nào?"

"Tôi đếm tới ba, cô còn ở trước mắt, tôi hoàn toàn không ngại để chị cô đến thưởng thức màn này!"

"1… 2…"

Rầm!

Tiếng sập cửa bất ngờ vang lên.

Đường Húc Nghiêu ấn trán, vừa nãy Triệu Chỉ Tịch mắng anh là gì? "Đường Húc Nghiêu, anh khốn kiếp !” Đúng, chính là câu này, Hạ Hải Dụ cũng mắng anh như vậy, nhưng anh lại cảm thấy Hạ Hải Dụ mắng nghe tương đối được.

Đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ vô tâm, mắt thấy bầu trời có vài ngôi sao phát sáng.

Hạ Hải dụ, ngày 1 tháng 11, em làm gì ở nơi đó?



Tinh mơ thức dậy, Hạ Hải Dụ soi gương, vẻ mặt dữ tợn.

Từ 15/10 đến 31/10, đã nửa tháng trôi qua, đồng nghĩa với việc: Đường Húc Nghiêu ra nước ngoài cũng được nửa tháng rồi, và cô liền phiền não nửa tháng này!

A a a a a, đáng chết!

Hạ Hải Dụ, mày thật sự bị nước đổ vào não rồi, tại sao phải đau khổ nghĩ đến loại người như anh ta, nói không chừng bây giờ anh ta đang ở quốc gia nào đó ung dung tự tại ôm một người đẹp tóc vàng, mày ở đây buồn bực cái gì hả!

Mày cùng anh ta kết giao vốn chính là một trò chơi, hiện tại trò chơi đã kết thúc, đã kết thúc!

Mày còn cuộc sống của mình nữa, mày phải sống giống như trước đây mới đúng!

Đúng đúng, phải khôi phục cuộc sống ngày trước!

Tay, khẽ nắm thành đấm.

Hạ Hải Dụ, cố gắng lên!

Mày còn có rất nhiều, rất nhiều tương lai chờ mày phấn đấu, chán chường sống qua ngày quả thực là lãng phí cuộc sống, mày phải cố gắng lên, fighting!!!

Hít một hơi thật sâu, Hạ Hải Dụ dồn hết sức lại, "Tốt lắm, hôm nay là ngày 1 tháng 11, bắt đầu từ giờ, quên đi Đường Húc Nghiêu, tất cả đều là mới, ừ, cố gắng lên!"

Hạ Hải Dụ quyết định quên đi Đường Húc Nghiêu, nhưng . . . . . .

◎◎◎

Châu Úc.

Đường Húc Đông cùng Đường Húc Nghiêu đang nói chuyện trong thư phòng.

"Nghiêu, về sau em có tính toán gì không?"

Chớ nói quyết một phen cùng anh hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp to lớn các loại …, trọng điểm anh muốn hỏi không phải là cái này!

Đường Húc Nghiêu cầm cốc cà phê, một cỗ chua chua chát chát gì đó xông lên đầu, "Em muốn đi San Francisco, nhưng là. . . . . ."

"Không bỏ được cô ấy?"

Đường Húc Nghiêu trừng mắt nhìn anh mình, "Biết rõ còn hỏi!"

"Nghiêu, thứ em muốn cho tới bây giờ sẽ phải tranh thủ chủ động, lần này chẳng lẽ sẽ lùi bước?"

"Cũng không phải. Chỉ là đối với khoảng cách yêu xa không có lòng tin."

Đường Húc Đông nhíu mày, ánh mắt mang theo một chút hàm ý sâu xa, xem ra Nghiêu thật sự nghiêm túc, cũng bắt đầu suy tính vấn đề thực tế như vậy!

"Anh, thời gian anh đi công tác, chị dâu ở đây làm việc gì?"

"Vẽ tranh."

À, đúng rồi, chị dâu là hoạ sĩ.

Mày Đường Húc Nghiêu nhăn lại, nghĩ lần thứ nhất ở khách sạn, Hạ Hải Dụ giống như cũng rất thích vẽ tranh, chỉ là cô vẽ trên mặt anh nào là ếch con, chó nhỏ cùng rùa nhỏ!

Đáng chết!

Cô không định sau này sẽ tiếp tục vẽ trên mặt người đàn ông khác nữa chứ!

Không cho phép!

Khoảng cách yêu xa quá bảo thủ, anh muốn chủ động tiến công!

Đường Húc Nghiêu khẽ nheo mắt lại, mơ hồ tính toán.

Đường Húc Đông không khỏi buồn cười, cảm giác của anh cho thấy —— rất nhanh anh sẽ có thêm người em!



"Hoan nghênh quý khách!" Chủ nhật mỗi tuần, siêu thị buôn bán so với bình thường luôn tốt hơn nhiều, Hạ Hải Dụ kể từ sau lúc đổi ca vẫn bận rộn không ngừng, cũng không được nghỉ ngơi phút nào, nhưng cô vẫn không biết mệt mỏi.

Điện thoại di động trong túi đồng phục làm việc chợt đổ chuông, tiếng chuông này là dành riêng cho bệnh viện.

"Alo, viện trưởng Trần . . Được, năm giờ cháu sẽ đến phòng làm việc của chú. . Dạ, cám ơn, cám ơn,... hẹn gặp lại!"

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt trong suốt của Hạ Hải Dụ sáng thêm mấy phần, viện trưởng Trần nói có tin tức tốt muốn báo cho cô, nhất định là thân thể Hải Tinh có tiến triển tốt! Trời ạ, thật kích động, thật hưng phấn!

Vốn bình thường quan niệm thời gian thiết tha chờ đợi có chút buồn chán, nhưng giờ thì, Hạ Hải Dụ không ngừng nhìn đồng hồ.

Đồng nghiệp tiểu Lưu cùng làm việc không nhịn được tò mò, hỏi "Hải Dụ, có phải cậu có chuyện gì tốt không?"

Hạ Hải Dụ đắc ý, gật đầu một cái.

Quả nhiên, tâm tình quyết định tất cả, sáng sớm hôm nay cô quyết tâm sống thật tốt, đúng là: có cố gắng sẽ có hồi báo, ha ha, ông trời có mắt!

Rốt cuộc đã đến lúc giao ban, Hạ Hải Dụ lập tức vào phòng thay đồ đổi đồng phục làm việc, mặc quần áo của mình, xong rồi cầm túi xách lên liền vọt ra khỏi siêu thị.

Cô xa xỉ một lần trước nay chưa từng có, ngồi taxi đến bệnh viện Nhân Dân.

“Viện trưởng Trần, cháu tới rời." Thở hổn hển.

"Ừ, Hải Dụ tới à, nhanh ngồi xuống." mặt viện trưởng Trần lộ vẻ hiền lành nói.

"Cám ơn chú!" Hạ Hải Dụ cúi người thật sâu một cái, sau đó ngồi xuống, cố gắng áp chế tiếng thở của mình.

Viện trưởng Trần nhìn nét mặt mệt mỏi như vậy của cô không nhịn được cảm thán, cô bé này so với con gái của ông không l