
người, liền mỉm cười đi tới chào hỏi, "Tiên sinh, tiểu thư, ở chỗ chúng tôi có cả đồ dành cho tình nhân. . . . ."
"Không cần!" Hạ Hải Dụ quả quyết cắt đứt lời giới thiệu của cô bán hàng, sau đó bước cách xa Đường Húc Nghiêu một khoảng, giải thích, "Tôi không mua, là người này mua!"
Cô bán hàng trừng mắt nhìn cô, nhìn về phía Đường Húc Nghiêu, trong đôi mắt lập tức toát ra màu hồng yêu thương, "Tiên sinh, dáng người ngài rất đẹp, chắc chắn mặc kiểu gì cũng đẹp mắt, chỉ cần xem cá nhân ngài thích gì thôi!"
Đường Húc Nghiêu cong môi, lộ ra nụ cười mê người, "Tôi thích hay không không quan trọng, cứ nghe theo cô ấy là được!"
Hạ Hải Dụ thiếu chút nữa giậm chân, quan hệ gì với cô chứ, cô bị ép nên bắt buộc phải đi!
Cô bán hàng nhìn hai người, quả quyết người quyết định chọn lựa là người phụ nữ!
"Tiểu thư, bạn trai cô nói vậy thì để cô làm chủ tất cả, cô hãy tới chọn đi! Giúp bạn trai chọn quần bơi cũng là một cách để biểu hiện của sự thân mật!"
Mặt Hạ Hải Dụ đỏ lên, "Anh ta, anh ta không phải là bạn trai của tôi!"
Đường Húc Nghiêu thấy cô phủ nhận, mắt lập tức híp lại, không có ý tốt ôm vai cô, "Tôi là chồng của cô ấy."
Nghe được những lời này, trái tim của cô bán hàng lập tức bùm một tiếng, bể tan tành a!
"À. . . . . ra là vậy, thật xấu hổ, tôi không biết hai vị đã kết hôn rồi. . . . . . Vậy cứ để vị phu nhân này chọn đồ giúp chồng mình. . . . . . Hãy đi theo tôi. . . . . ."
Cô bán hàng dẫn Hạ Hải Dụ đi về phía quầy bày bán những sản phẩm mới.
Hạ Hải Dụ hung hăng trừng mắt Đường Húc Nghiêu, "Vô sỉ!"
Đường Húc Nghiêu từ chối cho ý kiến, giương lên một nụ cười đắc ý, tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, hai chân gác lên nhau, hoàn toàn giao nhiệm vụ chọn quần bơi cho Hạ Hải Dụ.
Hạ Hải Dụ hận đến nghiến răng nghiến lợi, đang muốn nổi giận, cô bán hàng bỗng nhiên quay đầu lại, gọi "Phu nhân. . . . . ."
Phu nhân?
Cách xưng hô này thật chói tai!
Hạ Hải Dụ cố nén sự ngượng ngùng mà đi theo.
Ở khu bán sản phẩm mới, cô bán hàng nhiệt tình giới thiệu, cũng cố ý nhỏ giọng, lời nói mang theo giọng điệu ái muội, "Phu nhân, cái quần bơi này được may nhiều lớp … cô cũng biết đó là bộ phận tương đối đặc thù, lúc ở dưới nước, nước sẽ đánh thẳng vào thân thể, sẽ tạo nên lực cản, … quần bơi kiểu này được thiết kế căn cứ vào chức năng sinh lý đặc biệt. . . . . người đàn ông mặc vào, không lỏng không chặt. . . . . . ‘ cái đó ’ sẽ rất thoải mái!"
Mặt Hạ Hải Dụ nóng đến mức có thể luộc chín trứng gà!
"Phu nhân, cô cảm thấy cái này thế nào?"
"Ừ ừ, lấy cái này đi!" Hạ Hải Dụ vội vàng gật đầu, còn phải xem xét nó nữa sao, nhanh mua cho xong đi là tốt lắm rồi!
Hai mắt cô bán hàng lập tức tỏa sáng, quá tuyệt vời, không phải phí công tốn sức khua môi múa mép đã bán được hàng!
"Phu nhân, cô muốn lấy số bao nhiêu?"
"Số đo?" Hạ Hải Dụ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn nhìn Đường Húc Nghiêu, vừa cao vừa gầy, "Lấy số nhỏ đi!"
Cô bán hàng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, kéo Hạ Hải Dụ đến một góc, "Phu nhân, cô xem số nhỏ tựa hồ không phù hợp với tiên sinh thì phải! Của ngài ấy . . . . . ‘ cái đó ’ sẽ không nhỏ như vậy chứ?"
Cái đó?
Cô bán hàng nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hạ Hải Dụ, bất cứ giá nào cũng phải giải thích một cách triệt để, "Phu nhân. . . .‘ cái đó ’ của tiên sinh lớn bao nhiêu ... "
Hạ Hải Dụ sắp điên rồi, nói không ra được một câu.
Cô làm sao biết cái kia lớn bao nhiêu, cô cũng chưa từng nghĩ qua!
"Phu nhân, cô đừng ngượng!"
"Tôi, tôi không phải là xấu hổ, tôi thật sự không biết!" Hạ Hải Dụ chỉ thiếu chút nước giơ tay lên thề mà thôi.
Cô bán hàng trừng mắt nhìn, dáng vẻ cũng rất khổ sở, "Phu nhân, cửa hàng chúng tôi là rất chú trọng chất lượng phục vụ, nếu như mua nhầm số, thì chồng cô mặc vào sẽ không thoải mái, vậy thì không tốt! Như vậy đi, có thể cô cảm thấy khó nói, vậy thì dùng tay để hình dung đi, tôi sẽ căn cứ vào đó để đoán chắc sẽ không sai biệt đâu!"
". . . . . ." Hạ Hải Dụ cảm giác máu của mình sôi trào quanh thân, sao cô lại xui xẻo thế này, gặp phải cái tình huống lúng túng vô cùng xấu hổ này!
"Phu nhân, miêu tả bằng tay đi!" cô bán hàng thể hiện dáng vẻ chờ đợi.
Hạ Hải Dụ cúi đầu nhìn nhìn tay mình, mờ mịt, cứ ứng phó thôi, tùy tiện đưa ngón trỏ cùng ngón giữa ra.
Cô bán hàng len lén nở nụ cười, "Phu nhân. . . . . . cái tôi cần phải biết chính là. . . . . . ‘ cái đó ’ của chồng cô bành trướng lên. . . . . . chứ không phải lúc thường!"
Bành trướng?
Mặt Hạ Hải Dụ đỏ sắp nổ tung, ông trời, ai là người thiết kế ra thứ này, thật quá biến thái!
Tựa như phát điên, cô cắn chặt răng nói, "Lấy số lớn, càng lớn càng tốt!"
A a a a a, đáng chết, cô bị anh ta làm cho mất hết mặt mũi rồi!
Cô bán hàng đi viết hóa đơn tính tiền, Đường Húc Nghiêu nhân cơ hội đi tới, Hạ Hải Dụ theo trực giác muốn chạy trốn, nhưng vẫn chậm một nhịp so với anh.
Đường Húc Nghiêu đưa tay ra liền kéo cô vào trong ngực, sau đó lưu loát xoay người, hai người cùng nhau đi vào phòng thử đồ.
Hạ Hải Dụ trợn mắt há hốc mồm, đợi đến khi cô nhận ra và phản ứng, thì đã quá muộn, cả người cô vây trong hai tay anh, không gian bị bịt kí