
g giám đốc, người thiết kế đồi với tình cảm lưu luyến của họ mà tò mò hỏi.
“Chúng tôi quen biết ở Zehder.” cô nửa cúi đầu, cũng không nghĩ muốn trả lời quá nhiều vấn đề.
“Vậy chính là cô đi Zehder chơi, mới biết tổng giám đốc đúng không ?”
“Uh`m.”
“Vậy sau khi hai người quen biết, có chuyện gì vui đây?”
Nhìn lễ phục trong kính, Nguyên Thiên Tuệ lâm vào trong mạch suy nghĩ của mình, căn bản không nghe được người thiết kế đang hỏi cái gì.
Đợi thật lâu, đợi không được cô đáp lại, người thiết kế cho là cô không muốn chia sẻ chuyện hai người bọn họ, cũng không có hỏi thêm cái gì, nhún nhún vai, tiếp tục công việc bên tay.
Hắn đem lễ phục tự tay thiết kế cho cô mặc, điều này đại biểu hắn rất coi trọng cô sao? Hay chỉ là một sự bồi thường cho mẹ của con trai? Cô ko nhịn được suy nghĩ như vậy, rồi lại ko dám phủ định hy vọng quá mức xa vời.
* * *
Theo phương hướng Thiên Tuệ chỉ, Bỉ Nhĩ Tư rất nhanh tìm được công viên, vòng qua lan can đi vào, liền gặp được ko ít ông bà cụ tụ hội trong đình hóng mát ở phía trước, dường như đang vây lấy xem cái gì, hắn ko có nhiều chú ý, bước chân chuyển một cái, ven theo đường đá đi tới.
Đầu giờ chiều, phần lớn ông bà cụ cùng một ít phụ nữ trung niên mang theo trẻ nhỏ ở đây tản bộ, công viên này cũng không lớn, đi không tới mấy chục mét liền gặp được bà Nguyên đang cùng mấy người phụ nữ nói chuyện phiếm.
“Mẹ.” Từ sau khi quyết định hôn lễ, Bì Nhĩ Tư liền đổi giọng gọi người.
“Bì Nhĩ Tư, con tới rồi.” Bà Nguyên cười nói.
“Ôi... Nguyên phu nhân, đây chính là người con rể tương lai a. Quốc ngữ nói được rất tốt, dáng dấp thật sự rất đẹp trai, giống như minh tinh ngoại quốc.” Một phụ nữ lớn tiếng khen.
“Cảm ơn.” Bì Nhĩ Tư tủm tỉm đối mặt.
“Bì Nhĩ Tư, mẹ giới thiệu với con, vị này là Trương phu nhân, Lý phu nhân, Triệu phu nhân.” Bà Nguyên rất nhanh giới thiệu, trên mặt còn không che giấu được kiêu ngạo.
“Mọi người khỏe.” Bỉ Nhĩ Tư gật đầu kêu. “Mẹ, Lạc Tư ở đâu?”
“Lạc Tư à... đang cùng mấy đứa trẻ khác chơi ở bên kia.” Bà Nguyên quay đầu chỉ cầu trượt cách đó không xa.
“Vậy con đi tìm Lạc Tư trước.” Bỉ Nhĩ Tư hướng bà gật nhẹ đầu, liền đi theo hướng bà chỉ.
Xuyên qua mấy hàng cây thấp, hắn nhìn thấy bên trên bậc thang cầu trượt có mấy đứa trẻ đang đùa, nhưng cũng không có thấy bóng dáng của Lạc Tư, những thiết bị chơi trò chơi khác cũng không thấy.
Lạc Tư đâu? Bì Nhĩ Tư nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ở bên lùm bụi rậm khác nhìn thấy một màu tóc nâu, hắn nghĩ phải là Lạc Tư rồi.
* * *
“Các người kéo tao tới đây làm cái gì á.” Lạc Tư nói lớn.
“Tao nghe mẹ nói, mẹ mày muốn kết hôn à.” A Bảo cầm đầu vừa liếm kẹo que vừa nói.
“Đúng nha. Ba tao muốn cùng mẹ tao kết hôn.” Hiện tại không còn có người nói hắn không có ba đi. Lạc Tư ngửa đầu nói.
“Ba mày? Ba mày không phải chết? Thế nào lại là ba mày? Phải gọi chú đi.” A Bảo bảy tuổi hiểu được một chuyện, cũng hiểu được ỷ thế hiếp người.
“Mới không phải. Ba tao không có chết, người ấy chính là ba tao.” Lạc Tư cau mày hét lớn.
“Có thật không? Mày là đứa trẻ không có ba, không nên tùy tiện nhận loạn ba a.” A bảo cười mỉa, người đi theo bên cạnh cũng cười.
“Mày mới không có ba. Tao có ba.” Lạc Tư thở phì phò xông tới muốn đánh hắn.
“Lạc Tư.” Bì Nhĩ Tư nghe tiếng đến gần, liền nhìn thấy một màn này.
“Ba.” Lạc Tư sát ở bước chân, sau khi nhìn thấy người đến, liền vui vẻ chạy tới.
“Lạc Tư, làm sao vậy?” Bì Nhĩ Tư ngồi xổm xuống ôm lấy hắn, cố ý làm bộ như chưa nghe thấy gì hỏi lại hắn.
“Ba, bọn hắn nói ba không phải là ba của con a.” Lạc Tư cực kỳ ủy khuất nói.
“Là thật à?” Bì Nhĩ Tư ngược lại đối mặt với mấy đứa trẻ này. “Cháu có phải gọi a Bảo?” Hắn nhìn đứa trẻ béo trong đó nói.
“Vâng...” A Bảo nhìn thấy hắn xuất hiện, đã sợ đến thiếu chút nữa không nói ra lời.
“A Bảo, cháu cảm thấy bộ dạng của chú cùng Lạc Tư không giống nhau sao?” Bì Nhĩ Tư nghĩ nghĩ, cũng không có trách cứ hắn, ngược lại vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với hắn.
“Giống...” Hắn càng không ngừng gật đầu.
“Vậy cháu sau này còn có thể lại nói Lạc Tư không có ba sao?”
“Sẽ không, sẽ không nữa.” Hắn lắc đầu.
Nhìn a Bảo một hồi gật đầu, một hồi lắc đầu, Lạc Tư đợi ở trong lòng ba mình không nhịn được nở nụ cười.
“Anh bạn nhỏ, sau này không thể lấy lớn lấn nhỏ, biết không? Suy nghĩ một chút, nếu cháu bị người lớn hơn cháu bắt nạt cháu lại không chống lại được thì làm sao bây giờ?”
“Cháu biết.”
“Lạc Tư, chúng ta đi thôi. Mẹ con đang mặc thử lễ phục, rất đẹp...” Không nói thêm gì nữa, Bì Nhĩ Tư liền ôm con trai rời đi.
Thời gian hôn lễ càng ngày càng đến gần, Nguyên Thiên Tuệ tâm tình càng ngày càng tối tăm, nhưng ở trước mặt mọi người, cô chưa bao giờ biểu lộ ra ngoài.
Ban đêm cô thường thương không cách nào ngủ, chỉ cần nghĩ đến gả cho người không yêu mình, cô cảm thấy rất khổ sở, thậm chí muốn khóc.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, kéo suy nghĩ của cô lại, cô vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
“Mẹ.”
“Thiên Tuệ, mẹ có thể vào nói chuyện phiếm với con được không ?” Bà Nguyên cười nói.
“Đương nhiên có thể.” Cô vội vàng lùi lại một bước, để cho mẹ vào phòng