
"Ba ——" lâu rồi không thấy ba, Lạc Tư hưng phấn viết ở trên mặt, cả người liền chạy qua, nhào tới trên người hắn. "Ba, ba đã đi đâu? Thế nào hiện tại mới trở về?"
Thật sâu nhìn Thiên Tuệ một cái, Bì Nhĩ Tư chỉ đành phải đè xuống đầy bụng nghi vấn, ôm lấy con trai nói: "Lạc Tư, ba muốn nói xin lỗi với con, gần đây ba thật sự quá bận rộn, cũng không thời gian trở lại gặp con, con có ngoan ngoãn hay không à?"
"Có!" Hắn dùng lực gật đầu một cái.
"Lạc Tư thật biết nghe lời !" Bì Nhĩ Tư hướng hắn gò má của hôn xuống. "Hai mẹ con mới vừa đi nơi nào à nha? Để cho ba trở lại không tìm được hai người."
"Con theo mẹ đến công viên gần đây tản bộ. Ba, làm sao ba không có giống trước kia hôn mẹ đây?" Lạc Tư ngây thơ hỏi.
"Đúng nha! Quá lâu không có thấy hai người, ba thật cao hứng, cho nên quên, ba hiện tại hôn bù, có thể không?" Bì Nhĩ Tư hướng vợ đi tới, ở trên môi của cô ấn xuống một cái hôn.
Hắn đang hôn mình! Cô không phải là đang nằm mộng chứ? Nguyên Thiên Tuệ đỏ lên mặt, cả người cứng tại chỗ, hoàn toàn không dám tin tưởng hắn làm cử động, điều này đại biểu hắn không tức giận với mình sao?
"Lạc Tư, con xem, mặt của mẹ con đều đỏ, mẹ con vẫn là đồng dạng xấu hổ." Bì Nhĩ Tư chỉ nói, lần này, hắn lại lấy cảm giác hoàn toàn mới đến đối đãi cô.
"Đúng nha!" Lạc Tư cười khanh khách. "Nói cho ba a! Ba, ba không ở, mẹ thường thường sẽ ngẩn người đó! Con nghĩ, mẹ là đang nhớ ba!" Hắn thần thần bí bí nói lấy, một chút cũng không phát hiện gương mặt mẹ đỏ hơn.
"Thật à!" Bì Nhĩ Tư nhìn cô cười, trong lòng thực tế rất nhiều.
"Em — chúng ta chớ đứng ở cửa, được không?" Nguyên Thiên Tuệ cơ hồ cà lăm nói. "Cái đó, cái đó bụng của anh có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay không?"
"Tốt! Mới ngồi máy bay từ Âu châu tới đây, cũng còn không có ăn cái gì ! Em cũng biết trên máy bay đồ ăn không tốt lắm." Bì Nhĩ Tư không có cự tuyệt.
"Vậy em đi nấu đồ, anh bồi Lạc Tư hàn huyên một chút đi! Con rất nhớ anh. . . . . .Em cũng thế." Dừng một chút, cô mới lúng ta lúng túng nói ra ba chữ cuối cùng, nói xong, cả mặt đều đỏ đều đỏ, vội vàng chạy trốn tới phòng bếp.
"Mẹ rất thẹn thùng a!" Lạc Tư cười đến thật vui vẻ.
"Đúng a! Mẹ vốn chính là người hay xấu hổ." Bì Nhĩ Tư dĩ nhiên không sai qua nét mặt của cô, bây giờ suy nghĩ một chút, thì ra là bọn họ đều ở đây suy đoán tâm ý của nhau, tuy nhiên cũng không chịu mở miệng hỏi rõ ràng, mới có thể tạo thành hiểu lầm lúc trước.
"Lạc Tư, chúng ta đi phòng bếp nhìn mẹ nấu đồ có được hay không?" Hiện tại tầm mắt hắn một khắc cũng không muốn rời đi cô.
"Tốt!"
☆ www. xit¬ing. org ☆ www. xit¬ing. org ☆ www. xit¬ing. org ☆
Bị Lạc Tư quấn một buổi tối, Bì Nhĩ Tư mãi cho đến hắn ngoan ngoãn đi ngủ, mới có cơ hội cùng vợ đơn độc chung đụng.
Ở trong phòng, Nguyên Thiên Tuệ đã tắm xong thay áo ngủ, trong lòng tích một đống lời muốn nói với hắn.
"Em ——"
"Anh ——"
Hai người bọn họ lại cùng mới vừa gặp mặt, đồng thời mở miệng, sau đó hai người nhìn nhau cười.
"Ưu tiên phụ nữ." Bì Nhĩ Tư đem quyền chủ động tặng cho cô.
"Bì Nhĩ Tư, thật xin lỗi, lúc đó em không nên tin tưởng cô ta..., còn nữa, em yêu anh!" Sợ mình sẽ lần nữa mất đi dũng khí mở miệng, cô một cổ óc nhỏ nói, thanh âm vừa cao lại lớn.
"Anh hiểu biết rõ." Hắn nghe phải.. "nhẫn" không ngừng vừa cười, cất bước qua ôm lấy hông của cô, ôm cô thật chặt. "Thiên Tuệ, anh yêu em."
"Em hiểu biết rõ." Cô cũng cùng hắn nói lời giống nhau. "Thật xin lỗi, lúc em phát hiện anh vì em thiết kế lễ phục thì em liền nên phát hiện tâm ý của anh, vẫn còn không tin tưởng anh." Hai tay của cô trở về ôm hắn thật chặt.
"Em phát hiện được anh thiết kế đồ rồi hả ?" Hắn nghĩ nghĩ, cười nói.
"Ừ!" Cô gật đầu một cái."Vậy anh làm sao biết em yêu anh?"
"Anh thấy được sổ ghi chép cắt dán của em rồi ! Thì ra là em một mực thu tập tư liệu của anh. Anh là đứa ngốc, em cũng nguyện ý sinh hạ Lạc Tư rồi, anh lại còn hoài nghi lòng của anh." Hắn thật sâu nhìn vào tròng mắt đen của cô, cảm thấy bên trong tràn đầy tình yêu.
"Không, em mới là đứa ngốc! Nửa năm qua, biểu hiện của anh đã nói lên tất cả, mà em còn để tâm vào chuyện vụn vặt, không tin anh." Nàng lắc đầu một cái, trong lòng, trong mắt chỉ có sự hiện hữu của hắn.
"Được rồi! Hai chúng ta đều là đứa ngốc!" Bì Nhĩ Tư cười nói. "Mà hai đứa ngốc, nên vì lẫn nhau đền bù thời gian lãng phí, tối nay liền yêu đến trời sáng đi!"
"A ——" Nguyên Thiên Tuệ đồng thời phát ra tiếng kêu sợ hãi, cô đã bị ôm lấy, vứt xuống giường rồi !
Kế tiếp đương nhiên là hình ảnh nhi đồng không nên nhìn, nhưng cũng để xác định chính là, bọn họ sẽ không bao giờ nữa rời đi lẫn nhau rồi !
Một năm sau.
Thăm lại chốn xưa, cảnh vật vẫn còn, nhưng người lại có rất nhiều thay đổi. Nguyên Thiên Tuệ bớt chút thời gian đi hồ ước nguyện, phóng mắt nhìn, vẫn là du khách rất nhiều, nhưng tâm tình của cô lại bất đồng, trừ bỏ hưng phấn ở ngoài, còn mang theo tràn đầy hạnh phúc.
“Mẹ. Nơi này là nơi nào?” Lạc Tư bốn tuổi cũng cao lên không ít.
“Đây là hồ ước nguyện nổi tiếng ở Zehder. Nghe trước kia người ta nói, nếu như ném tiền vào hồ ước ng