
gười
đến không có ý tốt, “ Nhanh mở cửa ra, nếu không mở thì chúng tôi sẽ phá cửa!”
Ái Thanh núp ở góc giường, tinh thần cực độ căng thẳng.
Sau một hồi gào thét, đối phương rốt cuộc cũng hung dữ mà đạp tung cánh
cửa. Nguyên bản cánh cửa gỗ này đã không kiên cố, qua một hồi giày vò,
hoàn toàn hư hại, sụp đổ một nửa.
Ái Thanh bị kinh sợ không nhỏ, vội vàng đem chăn bông trùm kín lên người mình, không hở một khe, ớn lạnh run rẩy.
Đối phương tựa hồ phát hiện ra sự tồn tại của cô, không khách khí muốn lật tung chiếc chăn lên.
Ái Thanh thất kinh, túm chặt lấy chăn, liều mạng phản kháng, nhưng cuối
cùng cũng không thể địch lại sức lực của gã đàn ông kia, bất đắc dĩ phải lộ mặt.
Vừa nhìn thấy cô, người đàn ông vừa xông vào phòng đột nhiên hô lớn: “ Tiểu thư !”
Ái Thanh ngạc nhiên mở mắt ra. Bởi vì lúc trước sợ hãi quá độ khiến cô
nhắm chặt mắt,nhìn người đàn ông khôi ngô đang đứng trước mặt. Đây chẳng phải là một trong hai “ camera theo dõi” do cha cô phái đến giám sát
nhất cử nhất động của cô hay sao?
“ Cô quả nhiên ở chỗ này!” Người đàn ông tức giận nói: “ Chủ tịch cực kì tức giận!”
Ái Thanh mím môi, không nói một câu.
“ Lập tức cùng tôi trở về!” Người đàn ông có vẻ rất hung dữ.
Việc cô bỏ trốn hại bọn họ như cá mắc cạn,bọn họ bị biến thành đối tượng trút giận cho chủ tịch.
“ Tôi sẽ trở về, nhưng không phải là bây giờ!” Ái Thanh quật cường nói.
Cô không muốn ngay cả câu từ biệt cũng không nói được với người cô yêu.
“ Sợ rằng không phải do cô quyết định!” Hắn nói xong, liền động thủ muốn bắt người.
Thân thể của Ái Thanh co lại, không muốn hắn đụng vào: “ Cho tôi thêm một
chút thời gian đi….Ít nhất chúng ta có thể đợi anh ấy trở về….”
Người đàn ông thơ ơ ơ hờ, cũng không muốn nghe cô dài dòng thêm. Nếu không
đem người về nguyên vẹn giao cho chủ tịch trước khi ông rời giường thì
đến lúc đó người chịu xui xẻo chính là bọn họ.
“ Thất lễ!” Tiếp đến, hắn giống như phải kéo một vật nặng theo, mạnh mẽ dẫn cô đi.
Ái Thanh kêu lên một tiếng, dùng sức đánh hắn: “ Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Chỉ là những cú đánh của cô đối với người cao hơn 1m 85cm, nặng hơn 100kg,
thân hình hắn to như hộ pháp nên căn bản cô có đánh thế, đánh nữa cũng
không có tác dụng.
Bởi vì hiếu kì nên không ít hộ gia đình sống
xung quanh mở cửa ra xem, không ngờ họ lại được chứng kiến ngay một tiết mục bắt người chỉ có trên ti vi hoặc phim truyền hình. Nhưng chẳng có
ai thấy việc nghĩa mà hăng hái vươn tay ra giúp. Ngược lại, họ chỉ đóng
chặt cửa phòng lại, dĩ hòa vi quý.
Đầu năm mà xen vào chuyện của
người khác không phải là việc hay ho gì. Không những không đạt được bất
kì may mắn nào, ngược lại còn là họa đến thân, nhắm mắt làm ngơ mới là
thượng sách.
Sáu giờ rưỡi sáng.
Sau khi Huyền Diệu Phong
dùng tốc độ nhanh nhất đưa tờ báo cuối cùng xong, mua hai phần ăn sáng
về nhà. Vừa về đến nhà trọ, phát hiện cửa bị mở, cánh cửa phía trước đã
bị phá hỏng, vẫn còn đang đung đưa chưa muốn sập xuống hoàn toàn, gian
phòng bên trong không có dấu hiệu giống như bị trộm đột nhập.
“
Ái Thanh?” Anh nhìn chằm chằm vào chiếc giường đơn không người, trong
đầu chốc lát cảm thấy trống rỗng. Huyền Diệu Phong không thể suy nghĩ
được lúc trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Anh nghĩ, sau khi cô trở về, sẽ cẩn thận hỏi rõ sự tình.
Nhưng vạn vạn cũng không nghĩ rằng, thời gian chờ đợi lại dài dằng dặc. Từ ngày đó đến nay, Huyền Diệu Phong không được gặp lại cô. Cô tựa hồ
như đã bốc hơi khỏi thế gian này, một chút tin tức cũng không có.
Tâm tình của anh mới đầu là nghi ngờ, lo lắng, cả ngày hoàn toàn nếm đủ tất cả các loại tư vị khổ sở nhớ nhung, rồi chuyển biến thành tuyệt vọng và không cam lòng.
Một ngày tỉnh lại, anh không bao giờ cảm thấy đau lòng vì cô nữa, thay vào đó là một cỗ căm hận mãnh liệt cùng chán ghét.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, anh không bao giờ mở cửa trái tim hay đối xử thật
lòng với bất kì ai. Anh tựa hồ giống như người điên, chỉ biết làm việc.
Mõi ngày, mỗi giờ, thậm chí là mỗi khắc mỗi giây, anh đều vận dụng toàn
lực để phấn đấu vì mục tiêu của mình.Anh phải thành công.
Người con gái của Tô gia kia đã gây tổn thương cho anh, cuối cùng sẽ có một ngày anh vì mình mà đòi lại công đạo!
Thành công! Đó là điều duy nhất Huyền Diệu Phong tín nhiệm!
…………………..
NewYork ,
Khu biệt thự sang trọng tọa lạc giữa thành phố NewYork hoa lệ, từ trên cao
nhìn xuống, giống như ngọn đèn thêu dệt cảnh đêm. Cảnh đẹp này vốn nên
xa xỉ hưởng thụ, nhưng đối với Ái Thanh mà nói, từ Đài Loan chuyền đến
đây, chỉ giống như lại bị giam trong một nhà tù xa xôi hơn mà thôi!
Cô không vui.
Nửa năm qua, từ ngày bị buộc đến NewYork này, cô không hề cười qua, ngày cả mỉm cười cũng chưa từng. Hoặc, nói đúng ra, cô đã quên mất làm thế nào
để cười.
Hơn nữa, nhớ đến anh, lòng của cô liền bị đau đến quằn quại.
Nửa năm đã qua này, anh sống có được không? Anh có đi tìm cô không? Có nhớ
nhung cô không? có giống như cô đang nhớ anh không….. Liệu có trách cô
không nói một lời mà đã bỏ đi hay không?
Những vấn đề này cứ lặp
đi lặp lạ